Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 13

Tɧẩʍ ɖυ an ủi ta nói không sao, kéo ta đến góc tường lần đầu tiên gặp mặt, nói trèo ra ngoài từ chỗ này là an toàn nhất.

Hắn nói xong đã bắt đầu trèo tường, không biết có phải tối hôm qua ngủ không ngon hay không, Tɧẩʍ ɖυ trượt chân thế nhưng rơi thẳng xuống.

Ta bước một bước lớn xông tới, đến lúc hoàn hồn, đã đệm ở dưới người Tɧẩʍ ɖυ.

Điều khiến ta không ngờ tới chính là, Tɧẩʍ ɖυ vừa đứng dậy đã hung dữ nói với ta, “Ta đường đường là một người đàn ông, sao lại cần cô nương như nàng đến bảo vệ?”

Trong nháy mắt này, ta lại cảm thấy có chút tủi thân, rõ ràng Tɧẩʍ ɖυ biết là ta chỉ quan tâm đến hắn, lại phải nói ra lời như vậy.

Thậm chí ta bắt đầu nghĩ, chẳng lẽ Tɧẩʍ ɖυ thật sự thích ta, hắn thành hôn với ta, có phải ta cũng giống như hắn đang giả vờ ngây ngốc, là do không còn lựa chọn nào khác ngoài làm như vậy?

Hình như lần này Tɧẩʍ ɖυ thật sự tức giận rồi.

Cả ngày cũng không để ý đến ta, cứ nhốt mình trong phòng, kêu thế nào cũng không mở cửa.

Ta đành phải vào bếp làm canh ngọt mà Tɧẩʍ ɖυ thích ăn nhất, kết quả lúc bưng đến, đã không thấy bóng dáng Tɧẩʍ ɖυ đâu.

Không nghĩ tới hắn lại lén lút chạy ra ngoài.

Lúc ta tìm được Tɧẩʍ ɖυ, hắn đang ở trên một bãi đất trống ở cửa Đông, trên người đầy bụi, trong ngực còn ôm một thứ, một đám bạn nhỏ ném đá vào hắn, trong miệng gọi “Tên ngốc, tên ngốc”.

Nhưng dường như hắn không nghe thấy, chỉ chú ý đến đồ trong ngực, gắt gao che chở cho nó, mặc cho những hòn đá kia ném vào người.

Ta tức quá đi lên véo tai hai đứa nhỏ trong đó, sau đó lớn tiếng mắng , “Có phải các ngươi không có nương dạy dỗ phải không? Không có nương dạy dỗ thì gọi ta một tiếng nương đi, ta thay họ dạy dỗ cho đàng hoàng.”

Thật sự không lố chút nào, ta tức giận đấm một đám bạn nhỏ.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn ta như một kẻ ngốc, những người khác cũng chỉ trỏ ta, ta gộp cả những người vây xem đồng thời mắng qua lại.

Tɧẩʍ ɖυ dính đầy bụi bẩn đi theo phía sau ta, hiếm khi ngoan ngoãn mà không tiếp tục giận dỗi với ta, nhiều lần nhẹ nhàng kéo tay áo của ta, muốn ta đi chậm một chút.

Ta hơi đau lòng, mắng hắn một câu đồ ngốc, sau đó lại thả chậm bước chân theo bản năng.

Lúc này Tɧẩʍ ɖυ đưa cái hộp cho ta, nói bên trong là sính lễ tặng cho ta.

“Không phải sính lẽ đã sớm đưa rồi sao?”

Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu, “Đó là người khác đưa, còn đây là ta đưa.”

Ta mở ra hộp, bên trong là một cái dây chuyền nhỏ bằng vàng, đối với Thẩm gia mà nói, thật sự rất bình thường, không đáng giá, cũng rất tinh xảo.

Tɧẩʍ ɖυ đeo dây chuyền lên cổ ta nói, “Đây là đồ mà trước khi ta rời nhà mẫu thân đã cho, chẳng qua nó được chuyển tới nơi khác vì một số lý do, ta cố ý mang tới, là vì ta nghĩ ngoại trừ nàng ra cũng không còn ai có thể xứng với nó.”

Tɧẩʍ ɖυ không tiếp tục giả ngốc nữa, mỗi một câu hắn nói, đều là hứa hẹn đối với ta.

“Cẩn thận!”

Ngay khi ta đang sờ dây chuyền, Tɧẩʍ ɖυ đã đẩy ta ra, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám người áo đen xung quanh, ẩu đả với Tɧẩʍ ɖυ.

“Quả nhiên là giả ngốc!”

Toang rồi!

Dường như Tɧẩʍ ɖυ vì ta mà bị lộ rồi.

Chiêu nào chiêu nấy của người áo đen ác liệt, rốt cuộc Tɧẩʍ ɖυ cũng không phải là đối thủ của đám người đó, rất nhanh đã không chống đỡ được, cũng mặc kệ ta kêu to như thế nào, cũng không có ai tới giúp chúng ta.

Ngay sau khi Tɧẩʍ ɖυ bị đâm một đao, đại ca từ trên trời rơi xuống, cướp lấy đao của người áo đen, vài chiêu đã giải quyết xong những người đó.

Ta ngớ ngẩn nhìn đại ca, thật sự là... Quá tuyệt rồi!

Đột nhiên Tɧẩʍ ɖυ rêи ɾỉ một tiếng, rồi che vết thương lại, sắp ngã xuống.

Ta vội vàng đến kiểm tra vết thương của Tɧẩʍ ɖυ, phát hiện cánh tay của hắn bị chém, gấp đến mức không biết phải làm sao cho phải.

Tɧẩʍ ɖυ chỉ một con đường nhỏ trong đó, “Ta biết chỗ kia có một căn nhà bỏ trống, đến đó đi.”