Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 11

Tỷ tỷ của ta lại nói vài câu gì đó, ta không nghe rõ, chỉ nghe được nàng lắp bắp mà thở dài một hơi rồi nói, “Sớm biết Thẩm gia như vậy, đã không để muội cướp mất.”

?

Nếu như nhớ không lầm, lúc trước là ai sống chết cũng không gả, mới đến lượt nguyên chủ?

Tɧẩʍ ɖυ kéo ta rời đi, bình thường lúc hắn không nói lời nào không hỏi tận gốc rễ, thật ra cũng chẳng khác gì người bình thường.

Tỷ ta nhìn đến đây, cũng thu hồi tính cách đại tiểu thư, không dám nói thêm gì nữa.

Ta bảo Tɧẩʍ ɖυ chờ ta còn có lời muốn nói, sau đó hỏi tỷ ta, đại ca đi đâu rồi, sao mấy ngày nay không thấy người đâu.

Tỷ ta liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυ, sau đó cố ý châm ngòi chia rẽ, “Bây giờ muội cũng gả cho người ta rồi, quan tâm Lục đại ca như vậy, e là không ổn chứ?”

Ta thật sự phải bị nàng ta làm cho tức chết, “Nói hay không thì tùy.”

Ta xoay người muốn đi, kết quả tỷ ta nói, “Hôm nay quá muộn rồi, ta muốn ở lại đây một đêm.”

Không phải đề nghị, mà là phân phó, ta mở miệng muốn từ chối nhưng Tɧẩʍ ɖυ lại nói, “Được đó.”

Ta thấy Tɧẩʍ ɖυ cũng đáp ứng rồi, thật sự không tiện nói gì, chỉ có thể để tỷ ta ở lại.

Như vậy cũng tốt, buổi tối ta lại đi tìm nàng ấy hỏi chút xem sao, rốt cuộc đại ca đã đi đâu.

Không biết vì nguyên nhân gì, ta mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa đại ca với ta rất khác thường, có thể không phải là tình yêu nam nữ, nhưng có một cảm giác chúng ta đều vô cùng tín nhiệm và tin tưởng đối phương.

Bên kia tỷ ta uốn éo bước đi đến trước mặt Tɧẩʍ ɖυ, giọng dịu dàng như nước, khi nàng ấy đi lại, phấn sáp trên người đã phả vào mặt.

“Thẩm thiếu gia, ta là tỷ tỷ của Tri Tri, ta tên Hạ Hạ.”

Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, ta biết hắn rất nhạy cảm đối với mùi này, đang muốn nhắc nhở Tɧẩʍ ɖυ một chút, lại thấy hắn chán ghét mà bịt mũi lại, cũng chẳng liếc tỷ tỷ ta một cái, sau đó xoay người kéo ta, “Tri Tri ta muốn đi chơi.”

Tɧẩʍ ɖυ kéo ta rời đi, sau khi đi vài bước, đột nhiên nói một câu, “Ta không thích tỷ tỷ của nàng, bảo nàng ta lần sau đừng tới nữa.”

Ta nhìn Tɧẩʍ ɖυ, hỏi hắn, “Ngươi không thích mà còn đồng ý cho người ta ở đây, có phải ngươi biết tâm tư của nàng ta đối với ngươi không trong sáng không? Không phải là ngươi giả ngốc chứ?”

Tɧẩʍ ɖυ nhìn ta cười, “Nương tử, nàng nói cái gì vậy? Ta ngốc sao?”

Ta lập tức bịp miệng lại, điều thứ nhất trong gia huấn của Thẩm phủ: Tuyệt đối không thể nói Tɧẩʍ ɖυ là tên ngốc.

Nhưng thật sự ta không hiểu lắm, rõ ràng Tɧẩʍ ɖυ ghét bỏ đến múc hận không thể đuổi tỷ ta đi ngay lập tức, tại sao lại phải giữ tỷ ta ở lại trong nhà một đêm.

Ta thấy Tɧẩʍ ɖυ đã đi xa, chạy chậm tới hỏi hắn, chẳng lẽ cảm thấy tỷ tỷ ta xinh đẹp rồi động lòng đấy chứ.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn ta cười, để cho ta đoán.

Ta tức giận, quay đầu bước đi, trong lòng chua xót.

Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng dường như... Ta đã có hơi thích Tɧẩʍ ɖυ rồi, tất cả mọi thứ về hắn, ta đều rất thích.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυ thì sao?

Tâm trí Tɧẩʍ ɖυ không hoàn thiện, hoàn toàn không hiểu gì về tình yêu, chỉ biết ta là bạn chơi cùng hắn, cả đời hắn, trong miệng hắn thích, có thể coi là thật sao?

Buổi tối tỷ tỷ ta bưng canh hạt sen muốn cho ta uống, ta đang chuẩn bị đi ngủ cùng Tɧẩʍ ɖυ, thật sự không tiện để nói chuyện với nàng, nàng cũng chẳng quan tâm mà đi vào.

Nhìn thấy chăn ta trải trên mặt đất, rất ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Tỷ tỷ ta đem canh hạt sen cho mỗi người một bát, ta không quan tâm cầm lấy rồi uống luôn để đuổi nàng đi sớm hơn.

Đột nhiên nàng cắt ngang ta rồi nói: “Không phải muội không uống canh ngọt sao?”

Ơ, đó là nguyên chủ không phải ta, ta đành tùy tiện tìm cái cớ, “Ở Thẩm phủ ăn ngon uống ngọt đã quen rồi, cảm thấy cũng khá tốt đành đổi lại khẩu vị.”

Vậy mà tỷ tỷ ta không ngờ tới ta lại uống thật, biểu cảm trên mặt thật sự rất tệ, chờ đến lúc Tɧẩʍ ɖυ muốn uống, tỷ tỷ ta lại giành lấy cái bát, làm thế nào cũng không cho Tɧẩʍ ɖυ uống.