Phu Quân Bảy Tuổi Rưỡi Của Ta

Chương 10

Ở bên Tɧẩʍ ɖυ, thật sự rất vui.

Chỉ có điều ra cửa cũng không nhìn thấy đại ca, cũng không biết hắn đi nơi đâu rồi.

Ta muốn về nhà hỏi một chút, nhưng từ sau khi Tɧẩʍ ɖυ đi lạc, người của Thẩm gia không bao giờ đồng ý cho Tɧẩʍ ɖυ ra khỏi thành nữa, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong thành.

Ta cũng không muốn để hắn rời đi một mình.

Tɧẩʍ ɖυ thấy ta buồn bực không vui, lại bưng nhiều đồ ngọt tới, mấy ngày nay ở chung, hắn đã nắm rõ khẩu vị của ta.

Không những như vậy, hắn còn tìm hái được hoa dại mà không biết từ đâu, sau đó gài vào bên tai ta.

Lúc Tɧẩʍ ɖυ thu tay về, cũng không biết là cố tình hay là vô tình, ngón tay xẹt qua chóp tai tôi, mềm mại tê dại.

Giọng dễ nghe của hắn nhẹ nhàng rơi xuống, "Nương tử thật xinh đẹp."

Ta phát hiện ra, Tɧẩʍ ɖυ vẫn luôn trêu chọc ta.

Thỉnh thoảng hắn lấy việc nương hắn gọi là nối dõi tông đường mà muốn thảo luận với ta.

Bị ta từ chối còn muốn hôn hôn dán dán với ta.

Mỗi lần đều khiến ta mặt đỏ tim đập, ở trong lòng mắng chính mình vô liêm sỉ, ngay cả bạn nhỏ cũng không bỏ qua

Lúc bị anh trêu chọc lòng rối như tơ vò, y phục của ta đã bị cởi ra một nửa, nụ hôn của Tɧẩʍ ɖυ cũng lần lượt rơi vào trên người ta.

Ta tỉnh táo lại hung dữ với Tɧẩʍ ɖυ, vành mắt Tɧẩʍ ɖυ đỏ hoe, tủi thân nhìn ta, ngồi ở mép giường không nhúc nhích cũng không nói lời nào.

Ôi, không có cách nào khác, ta chỉ có thể cố gắng khuyên hắn thôi.

Lúc này Tɧẩʍ ɖυ sẽ đưa cha mẹ hắn ra ngoài, nói rằng nương hắn nói cho hắn biết, thành hôn rồi sẽ đối tốt với thê tử, sẽ phải hôn hôn dán dán động tay động tay.

Xem ra muốn giải quyết chuyện này, trước hết phải để cho cha mẹ Tɧẩʍ ɖυ hết hy vọng.

Tiếc là cha mẹ hắn đi thăm người thân vẫn chưa trở về, tạm thời ta cũng không biết phải khuyên bọn họ từ bỏ chuyện để một người tâm trí không hoàn thiện sinh con như thế nào.

Bên này ta còn chưa nghĩ ra cách để cho cha mẹ Tɧẩʍ ɖυ từ bỏ, sau đó nha hoàn trong phủ bên kia nói với ta rằng tỷ tỷ đến thăm ta.

Ta đang lo lắng mấy ngày nay không về được, cũng không biết rốt cuộc đại ca đang làm gì, không ngờ tới tỷ tỷ đã tìm tới cửa.

Ta đang định đi gặp nàng ấy thì Tɧẩʍ ɖυ bèn kéo tay ta, rồi nói với tôi, "Ta không muốn tỷ đi, ta không thích."

Ta đành phải trấn an Tɧẩʍ ɖυ, nói với hắn gặp xong ta sẽ về ngay, cũng sẽ không chạy mất.

Tɧẩʍ ɖυ vẫn không tin ta, thật sự muốn đi cùng ta.

Tỷ tỷ ta nói rằng mệnh vẫn tốt, mặc dù vô cơ gây rối, nhưng cha mẹ thật sự không có gì để nói với nàng.

Trong nhà nghèo nàn kia, cha mẹ vét sạch của cải vì để cho nàng đi học cùng thầy.

Ngoài việc mỗi ngày đi điền trang làm ruộng cho người ta, tan việc còn đi lên núi đốn củi để bán, mẫu thân còn dựa vào ánh trăng để giặt giũ và vá quàn áo cho người ta để tiết kiệm tiền, rồi đi đổi tiền và đổi giấy mực nghiên nút cho tỷ ta.

Ngay cả khi tỷ ta cầm sính lễ đi mua sách, cũng chưa từng nói một câu nặng lời.

Nhắc mới nhớ, khi còn bé ta bị một loại bệnh lạ sau đó bị ném vào cô nhi viện.

Dựa vào sự giúp đỡ của những người tốt bụng trong xã hội mới lên được đại học, sau khi tốt nghiệp ta đã cố gắng kiếm tiền mỗi ngày 996, cuối cùng đã trả xong khoản vay cho sinh viên, còn chưa hưởng thụ được một ngày, đã xuyên vào đây.

Vì thế ta thật sự ghen tị với nàng.

"Sao giờ muội mới đến?" Tỷ ta vừa thấy ta đã bắt đầu oán trách, lại liếc mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυ phía sau ta, rồi nói, "Không ngờ ngoại hình cũng không tệ lắm. Đáng tiếc chỉ là một tên ngốc."

Ta hung hăng trừng mắt nhìn tỷ ta một cái, "Tỷ mới ngốc, tỷ không ngốc lại có thể bỏ qua một tướng công tốt như vậy, còn dám thích một tên thợ săn rách nát?"

Tỷ tỷ ta bị ta vạch trần tâm tư, cũng không giấu giếm nữa, "Ta thích huynh ấy, không giống muội, rõ ràng từng dễ chịu với huynh ấy, quay đầu đã quên sạch sẽ luôn.

Lúc tỷ ta nói xong câu đó, rõ ràng ta cảm giác được áp suất bên cạnh thấp hơn rất nhiều.

Là Tɧẩʍ ɖυ.

Hắn trầm mặt, rồi mím môi, ánh mắt giống như hàn băng nhìn chị tôi.

Không biết là vì tỷ ta nói hắn ngốc hay là vì tỷ ta nói ta từng trải qua một khoảng thời gian với đại ca.

Nói chung là Tɧẩʍ ɖυ tức giận rồi