Nhân Thú: Xuyên Không Về Viễn Cổ

Chương 7

Hôm sau, sáng sớm Trần Tâm đã đến chở Thang Doanh, đưa cô đến bệnh viện để đi làm.

"Bánh bao, sữa đậu nành Tài Ký mà em thích, anh đã xếp hàng cả buổi sáng mới mua được. Em thử xem có ngon không". Trần Tâm lấy ra phần đồ ăn còn nóng hổi cho cô. Ánh mắt Thang Doanh liền lấp lánh nhìn hắn, vô cùng cảm động. Trần Tâm thấy mà hài lòng, còn Thang Doanh thì mỉa mai trong lòng. Cô làm gì dám ăn những thứ hắn đưa chứ.

"Cảm ơn anh yêu, một lát nữa em sẽ ăn. Vất vả cho anh quá. Đúng là chỉ có anh yêu em nhất mà thôi". Thang Doanh giả vờ nói mấy câu trái lòng, sau đó mới xuống xe, vẫy tay chào hắn, sau đó đi vào trong. Trên đường, tiện tay cô quăng hết phần ăn sáng đó vào thùng rác trong bệnh viện.

Bên này, Trần Tâm khẽ nhếch khóe miệng, cô vẫn dễ dỗ và ngu ngốc như vậy. Kế hoạch của hắn đúng là không có tính thử thách chút nào cả. Trần Tâm nghĩ vậy, liền thoải mái lái xe rời đi. Hắn còn hát khe khẽ, thể hiện tâm trạng đang rất vui vẻ của hắn lúc này.

Bên này, Thang Doanh bắt đầu ngày làm việc đầu tiên sau khi về nước vô cùng thuận lợi, dù sao trước đây cô cũng từng là bác sĩ thực tập ở đây hẳn một năm và bác sĩ chính thức thêm một năm trước khi được đưa đi đào tạo thạc sĩ. Cho nên cô rất quen cửa quen nẻo mà làm việc.

"Doanh Doanh, chúng ta chuẩn bị có một chuyến đến Đảo Tam Thanh làm chuyến chữa bệnh từ thiện, em có tham gia hay không. Khoảng ba tháng nữa". Bác Sĩ trưởng khoa ngoại là thầy dạy của cô, cho nên hai người rất thân thiết.

"Dạ thầy, em đăng ký một vé, dù sao đã lâu lắm rồi em vẫn chưa được tham gia những hoạt động như vậy. Bây giờ về nước chính là nhất định phải tham gia". Thang Doanh trả lời, ba tháng nữa chính là sau hôn lễ của cô, cô sắp xếp xong chuyện kia, vừa hay tham gia để tránh né những chuyện không hay một thời gian cũng tốt.

"Được rồi. Vậy thấy sẽ ghi danh cho em. Đến đó chúng ta cùng nhau đến đó. Em cũng nên chuẩn bị một chút, ở Đảo chính là ngày nóng hanh khô, đêm lại rất lạnh, nhiệt độ khác ở đây của chúng ta". Trưởng khoa nói xong, liền rời đi. Cô gật đầu tỏ ý đã biết.

Thang Doanh sắp xếp lại mọi thứ trên bàn làm việc. Sau đó mới ra ngoài. Trần Tâm đã sớm đến chờ cô, nhưng cô dù xong việc vẫn cố tình nán lại, để hắn đợi đến mỏi mòn. Cô biết hắn ghét chờ đợi người khác, nhưng hắn ghét thứ gì cô nhất định ép hắn phải làm.