Chương 26: Tiểu x thư
Giosan và Mosby vì bán vũ khí a tộc và trốn thuế mà bị thế giới người lùn truy sát, cùng đường liền chạy tới Grilan. Ban đầu, hai anh em chỉ ôm suy nghĩ tạm thời tìm nơi an thân, nhưng sau khi Tống Mặc cười hi hi triển thị súng trường bằng gỗ cho họ, hơn nữa cho họ nhìn hình vẽ súng trường, Giosan và Mosby không còn bình tĩnh nữa. Sau khi biết Tống Mặc còn có nhiều hình vẽ các loại vũ khí hơn nữa, Giosan và Mosby không chút do dự ký hiệp ước làm công mười năm cho Tống Mặc.Trong thời hạn hiệp ước, Tống Mặc sẽ cung cấp lương thực và bảo vệ anh em người lùn. Hai anh em cần phải chế tạo vũ khí theo hình vẽ Tống Mặc cung cấp. Sau khi khế ước kết thúc, bọn họ nhất định phải giữ bí mật tất cả những gì xảy ra tại Grilan.
Tống Mặc muốn kéo dài thời gian khế ước một chút, nhưng hai anh em không đồng ý. Đây đã là thời hạn thuê dài nhất mà bọn họ có thể tiếp nhận. Tống Mặc thầm đảo mắt trắng, thuê? Thật là dát vàng lên mặt mình. Rõ ràng là hai ‘nạn dân’ trên đường chạy trốn. Cuối cùng, Tống Mặc thêm vào một câu ghi chú ở cuối bản khế ước: Khi hết hạn khế ước, có thể ký tiếp.
Đối với việc này, Giosan và Mosby cũng không phản đối.
Người lùn cực kỳ xem trọng việc lập khế ước, một khi đã ký tên mình vào, thì vĩnh viễn không thể hối hận.
So với địa tinh và chu nho đã xem Tống Mặc là bát cơm vững chắc, anh em người lùn sau khi hết thời hạn khế ước thì có thể đi hợp tác làm công với người khác. Tống Mặc đương nhiên không chút khách khí bóc lột, bóc lột, tiếp tục bóc lột. Tốt nhất là lột tới một chút bã cũng không còn.
Nhưng, bóc lột cũng phải chú trọng kỹ xảo. Đệ nhất Hoàng Thế Nhân Hồ Hán Tam (hai kẻ địa chủ bốc lột nổi tiếng) không thể áp dụng. Cảnh giới bóc lột cao nhất, chính là phải khiến đối tượng bị mình bóc lột, cúc cung tận tụy cho tới chết mới thôi, còn nước mắt nước mũi cảm động vô cùng.
Muốn làm vậy không dễ chút nào, nhưng đường luôn có người đi, Tống Mặc có lòng tin!
Người lùn có cuồng nhiệt trời sinh với chế tạo vũ khí, Giosan và Mosby đã khẩn cấp muốn bắt đầu công việc. Nhưng, sau khi hưng phấn bừng bừng xem qua xưởng rèn của ba người Ed, mặt Giosan và Mosby đều rũ xuống.
“Trời ạ, các ngươi quả thật là lãng phí khoáng thạch!”
“Loại vật liệu ẩu tả này, sao có thể dùng để chế tạo binh khí ưu tú!”
“Thợ rèn của nhân loại nên bị rìu chém thành tám khúc!”
Hai người lùn dựng râu trừng mắt, lớn tiếng lầm bầm, ba thợ rèn sắc mặt xanh mét. Nếu không phải có Tống Mặc đứng một bên, khẳng định sẽ xông lên dạy dỗ hai chú lùn nói năng vô lễ này.
Cuối cùng, Giosan và Mosby yêu cầu Tống Mặc chế tạo một xưởng riêng cho họ.
“Nhân loại chỉ hiểu không ngừng dùng búa gõ đập, gõ đập, rồi gõ đập. Quả thật là ngu xuẩn!” Giosan khinh bỉ nhìn mấy người Ed một cái, “Muốn có được nguyên liệu tốt, thì phải làm theo cách chúng ta nói.”
Ba người Ed rõ ràng không phục, nhưng Tống Mặc thì lại vỗ ba đại hán sang một bên, nói với hai người lùn: “Ta có thể đáp ứng các ngươi.” Tống Mặc ôm tay, cười hi hi nhìn Giosan và Mosby, “Nhưng ta phải nói rõ với các ngươi trước, đã vào, thì phải có sản phẩm ra. Nếu hồi báo ta nhận được không bằng thứ ta bỏ ra, thì, ta sẽ vứt hai người vào lò lửa.”
Giosan và Mosby không chút để ý uy hϊếp của Tống Mặc. Họ hoàn toàn có tự tin làm ra vũ khí tuyệt đối phù hợp yêu cầu của Tống Mặc.
Tống Mặc đáp ứng yêu cầu của anh em người lùn, nhưng y cũng đưa ra điều kiện, Ed, Hassan và Sam, đều được an bài vào xưởng của Giosan và Mosby.
Anh em người lùn biết Tống Mặc có ý định gì, nhưng từ nay tới mười năm sau, họ đều cần dựa vào Tống Mặc ăn cơm, huống hồ với trình độ hiện tại của nhân loại, rất khó học được phần mấu chốt trong kỹ thuật của họ, hai anh em quyết định nể mặt Tống Mặc.
Ba người Ed hết sức vui vẻ, có thể học kỹ thuật luyện thép luyện kim và chế tạo binh khí với người lùn, quả thật là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ. Khó trách lãnh chủ phải khách khí với hai người lùn mũi hỉnh lên trời này.
Tống Mặc giao chuyện tạo nhà xưởng cho hai anh em người lùn lại cho địa tinh và chu nho. Lại triệu tập mười mấy lãnh dân giúp đỡ, hy vọng có thể nhanh chóng dựng xong xưởng.
“Đại khái cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành?”
Thôn trưởng địa tinh và lão chu nho tới giúp đỡ nhìn hình vẽ người lùn cung cấp, thương lượng một chút, cho Tống Mặc đáp án: “Nếu nhanh, trước khi vào đông là có thể hoàn thành.”
Thôn trưởng địa tinh và lão chu nho không biết từ lúc này đã trở thành đôi đồng tính thân mật, ‘ra vào có đôi’. Lão chu nho rất hứng thú với giấy vẽ thiết kế thành lũy trong tay thôn trưởng địa tinh, sau khi biết là do Tống Mặc làm ra, ánh mắt nhìn Tống Mặc cũng liền thay đổi.
Giống như hiện tại, rõ ràng là đang giúp người lùn tạo nhà xưởng, nhưng ông lại nâng cái đầu trọc nhìn chằm chằm Tống Mặc.
Tống Mặc bị ông nhìn tới mồ hôi tuôn trào, y rất muốn nói, có nhìn cũng không có đâu, tiểu gia tuyệt đối sẽ không cùng ngươi làm một đôi bạn đồng tính vong niên. Lão da xanh mới là chọn lựa thông minh nhất của ngươi.
Dưới nỗ lực chung của mọi người, không tới nửa tháng, kiến trúc chủ yếu của nhà xưởng đã dựng lên.
Tống Mặc nhìn cái thứ gần như lò luyện này mà choáng váng, đây rõ ràng chính là bản thu nhỏ của lò luyện thép! Khó trách người lùn phun nước miếng với ba người Ed, so sánh kỹ thuật, quả thật là cách biệt mười tầng trên mặt đất và mười tầng dưới mặt đất.
“Lãnh chủ đại nhân, theo tiến độ công việc này, ngài sẽ nhanh thấy được thành phẩm súng trường.”
“Ừ, nếu thành phẩm có thể khiến ta vừa lòng, các ngươi sẽ thấy được càng nhiều hình vẽ vũ khí chưa từng gặp.” Tống Mặc cong lưng, vỗ vai Giosan, “Cố lên, ta xem trọng ngươi!”
Nghe lời Tống Mặc, Giosan hai mắt phát sáng, chạy đi như khói đốc thúc tiến độ công trình.
Tống Mặc ngồi trên cỏ, bứt một cọng cỏ xanh bỏ vào miệng ngậm, vị đắng chát nhanh chóng lan tràn trong miệng. Xưởng này dựng xong rồi, tiểu kim khố của y lại rút một tầng, đợi đợt khoáng thạch thứ ba của Rode đưa tới, tiểu kim khố lại rút đi tầng nữa. Nếu Rode thuận tiện mang cho y mấy chục miệng ăn nữa, lại đi mua một đợt vật phẩm qua mùa đông ở chỗ Saivans, tiểu kim khố rất nhanh sẽ thấy đáy.
Quả nhiên, tiền tài giống như nước chảy, tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhìn thì rất nhiều kim tệ, nhưng chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tống Mặc đứng lên, vỗ vỗ mông, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Lão địa tinh và lão chu nho đang thảo luận phương pháp dạy học đặc biệt của Tống Mặc, chẳng hạn muốn vẽ một bức cho đẹp, thì phải lãnh hội được nghệ thuật vĩ đại vẽ thân thể người. Tuy nghe có vẻ không tồi, nhưng người mẫu thật sự là không dễ tìm… hai ông già đang thảo luận hứng thú, thấy Tống Mặc đi tới, đồng thời cong lưng hành lễ.
“Lãnh chủ đại nhân.”
Tống Mặc dừng lại trước mặt hai ông, nghĩ tới chuyện họ vừa thảo luận, trong đầu chợt lóe linh quang, cười hê hê ra tiếng.
Nghệ thuật thân thể người vĩ đại, ừm, vĩ đại, rất vĩ đại…
Tống Mặc ghé vào tai lão địa tinh thấp giọng nói vài câu, gương mặt màu xanh của lão địa tinh lập tức sung huyết, có vẻ như mũi và tai đều sắp bốc khói trắng.
Lão chu nho xoa xoa mắt, không thấy khói trắng nữa. Lỗi giác sao?
Mấy ngày tiếp theo, rất ít người có thể thấy Tống Mặc và mấy lão địa tinh ở cạnh nhà xưởng của người lùn nữa, phần lớn thời gian họ đều nhốt mình trong phòng nhỏ tối mà trước kia Tống Mặc dùng trưng bày tranh vẽ kỵ sĩ, trừ ăn cơm ngủ nghỉ, không đi chỗ khác.
Lượng tiêu hao giấy và mực của phủ lãnh chủ lại tăng mạnh.
Lão John khuyên Tống Mặc hai lần, nhưng sau khi bị Tống Mặc kéo vào trong phòng nhỏ quan sát một lượt, liền ném tất cả lời khuyên nhủ vào góc tường trồng nấm. Cộng thêm số lần đi qua đi lại ngoài phòng nhỏ, rõ ràng tăng thêm.
Tống Mặc vẫn không quên hẹn định với Saivans, sau khi làm xong pháo công thành, y lập tức phái Johnson đến hành tỉnh tây bác.
Lần này, Saivans không ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa tới, trừ Morri, chỉ có năm sáu hộ vệ đi theo.
“Làm xong rồi?’
Tống Mặc gật đầu, dẫn Saivans vào một mảnh đất sau phủ lãnh chủ, một cỗ pháo công thành thật lớn được dựng tại đó. Saivans đi qua tỉ mỉ kiểm tra thành phẩm, “Cái này làm sao sử dụng?”
“Tùy tùng của ta sẽ biểu diễn cho ngài, xin mời lùi ra sau một chút.”
Tống Mặc và Saivans lùi ra ngoài năm mét, các tùy tùng được lệnh Tống Mặc, lập tức bắt đầu hành động. Hai tùy tùng dùng sức gạt cán gỗ, dây cót bện thô bằng nửa cánh tay nam nhân trưởng thành vang lên cót két chói tai, đợi khi dây cót bện được kéo tới vị trí dự tính, sau khi cố định, hai tùy tùng đặt một mũi tên lớn dài ba mét vào khe lõm, hai tùy tùng trước đó dùng sức mở nút cò, lập tức, cùng một tiếng vυ't dài, mũi tên như một tia sét đen, xé rách không gian, ghim sâu vào phần cỏ cách ba mươi mét, gần như nửa mũi tên đã ghim vào trong đất.
Saivans chấn động với uy lực đáng sợ này, có thể tưởng tượng, vũ khí này, sẽ tạo ra tổn thương cỡ nào cho kỵ binh thủ thành.
“Nếu kéo dây cót bện tới vị trí lớn nhất, mũi tên dùng sắt chế tạo, uy lực sẽ lớn hơn. Chỉ là Grilan là nơi nghèo khổ, không có nhiều sắt để chế tạo mũi tên như thế, mũi tên này chỉ có phần đầu mũi là dùng sắt, còn lại đều là gỗ.” Nguồn :
“Vậy là đủ rồi.”
Có pháo công thành, Saivans khẳng định, vị trí tổng đốc của mình, sẽ ngồi càng vững.
Saivans rất sảng khoái dùng vật tư đủ cho hai trăm người dùng qua mùa đông để đổi lấy hình vẽ và thành phẩm của pháo công thành. Khi Tống Mặc giao hình vẽ cho Saivans, còn thần thần bí bí cho hắn một tập sách. Trên bìa tập sách dùng chữ thông dụng của đại lục viết bốn chữ lớn: Nghệ thuật thân thể.
Nhìn thấy bốn chữ này, mặt Saivans tối xuống. Tống Mặc lại chớp chớp mắt với hắn, “Đừng hiểu lầm, đây là thứ tốt.”
Thứ tốt?
Saivans bị Tống Mặc làm mù đầu, tùy tiện lật vài trang, tiếp theo, mắt nhìn thẳng, miệng há rộng, vẻ mặt đỏ bừng, tựa hồ muốn ném tập sách trong tay đi, nhưng lại không nỡ.
“Cái này…”
“Ta nói rồi, là đồ tốt.” Tống Mặc cười híp mắt lấy ra một quyển nữa, còn dày hơn quyển trong tay Saivans, đóng sách cũng đẹp hơn, “Không có nam nhân nào không thích thứ này, ngài nói đúng không. Tổng đốc đại nhân?”
“Ý của ngươi là?”
“Ngài cảm thấy, mấy vị lão gia quý tộc muốn tìm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sẽ nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một quyển chứ?”
“Ít nhất mười kim tệ.”
“Không, quá ít rồi.” Tống Mặc lắc đầu, chỉ tập sách nói với Saivans, “Nhìn cách vẽ đi, thượng phẩm đó, chân thật, kí©ɧ ŧìиɧ như thế, khiến mạch máu sôi trào, ta cho rằng, ít nhất phải một trăm kim tệ.”
Một trăm kim tệ?
Tống Mặc một tay cầm tiểu x thư, một bên cười thấy răng không thấy mắt với Saivans.
“Một trăm kim tệ còn là giá hữu nghị, khi thị trưởng mở rộng, giá sẽ càng lúc càng cao, lại thêm chút bùng nổ, chỉ sợ một hai ngàn kim tệ cũng có người mua.”
“Bùng nổ?”
“Chính là thứ bán ra tốt hơn một chút.” Tống Mặc cũng nhét luôn tập sách trong tay vào tay Saivans, “Hai quyển này cho ngài, nếu ngài nguyện ý, có thể cùng ta cống hiến sức mạnh vì mở rộng sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại của nhân loại.”
Khi Tống Mặc trình bày sự nghiệp nghệ thuật vĩ đại với Saivans, người lùn Rode đã vận chuyển đợt khoáng thạch thứ ba tới cách biên giới Grilan không tới năm km. Đi theo còn có tám nam nhân vì công khai phản đối Quang Minh giáo hội, bị kỵ sĩ giáo hội truy sát.
Đột nhiên, xe ngựa bị một nam nhân mặc áo trùm màu đen cản lại.
“Hí__”
Rode kéo dây cương, ngựa lập tức dừng lại.
Nam nhân đi tới trước xe ngựa, nói với Rode: “Xin chào, người lùn Rode.”