Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Bác sĩ đứng bên cạnh đang thông báo tình trạng hiện tại của ông cụ Mặc cho Mặc Hán Nghị: “Hiện tại, máu đông trong não của ông cụ Mặc đã được loại bỏ. Chỉ cần tiếp tục điều dưỡng thêm một thời gian nữa, ông cụ sẽ hồi phục.”
Mặc Hán Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Trên gương mặt của ông cụ Đường cũng lộ ra một nụ cười: “Lão Mặc, cuối cùng ông cũng đã giữ lại được một mạng, may mà có cháu gái Cố giúp đỡ.”
Tuy nhiên, dù ông cụ Mặc đã tỉnh lại nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn còn cảm thấy mơ màng nên không nghe rõ lời ông cụ Đường nói.
Vì trong nhà vẫn còn việc gấp phải xử lý nên ông cụ Đường cũng không ở lại lâu mà vội vàng rời đi.
Mười phút sau.
Ông cụ Mặc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ông ấy mỉm cười, nói: “Xem ra tôi lại vừa đi dạo một chuyến đến “quỷ môn quan” nữa rồi.”
Lý Thư Ngưng trong bộ trang phục bác sĩ an ủi: “Ông nội Mặc, bây giờ ông đã không sao rồi. Chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian nữa, ông sẽ hồi phục hoàn toàn.”
Ông cụ Mặc ngẩn người: “Có thể khỏi hẳn?”
Căn bệnh này đã hành hạ ông rất nhiều năm, gần đây ông còn thường xuyên bị ngất xỉu hơn.
Ông đã đoán rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.
Nhưng bây giờ, ông lại nghe được từ miệng Lý Thư Ngưng hai chữ “hồi phục”.
Ông cụ Mặc không dám tin, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
“Ông nội Mặc, hôm nay con đã tiến hành phẫu thuật cho ông, việc điều dưỡng về sau con cũng sẽ lo liệu.”
Lý Thư Ngưng là đang muốn nhận hết công lao của Cố Yên.
Cô ta rất tự tin rằng mình có thể giúp ông cụ Mặc hồi phục hoàn toàn, những gì Cố Yên có thể làm, không lý gì mà cô ta lại không làm được, hơn nữa việc dưỡng bệnh cũng không phải việc gì quá khó khăn.
Mặc Hán Nghị nghe Lý Thư Ngưng nói những lời này liền nhíu mày.
Thế nhưng, ông ta không vạch trần.
So sánh với Cố Yên thì ông ta càng hy vọng rằng Lý Thư Ngưng là người đã cứu ông cụ Mặc.
Hơn nữa, nếu sau này có Lý Thư Ngưng giúp đỡ, thì số tiền 700 vạn kia cũng không cần phải đưa cho Cố Yên nữa.
Ông ta không thích bị người khác uy hϊếp.
Giọng nói hiền từ của ông cụ Mặc vang lên: “Ngưng nhi, cảm ơn con. Nếu không có con, cái mạng già này của ông đã thực sự không còn rồi.”
“Ông nội Mặc, đây đều là việc con nên làm. Nhà họ Lý và nhà họ Mặc đều là thế gia, con vẫn luôn xem ông như ông nội ruột của mình.”
Ông cụ Mặc càng nhìn Lý Thư Ngưng càng cảm thấy hài lòng, liên tục gật đầu.
Nếu có thể, ông muốn Lý Thư Ngưng trở thành cháu dâu của mình, chỉ tiếc là ông chỉ có mỗi Mặc Tư Hàn là cháu trai, mà hai chân Mặc Tư Hàn không thể đi lại được.
Mặc Hán Nghị bước ra khỏi phòng bệnh.
Thư ký của ông ta tiến đến, cung kính nói: “Chủ tịch, Cố Yên yêu cầu chúng ta chuyển 300 vạn cho cô ta.”
Sắc mặt Mặc Hán Nghị âm trầm. Ông ta nói: “Chuyển cho cô ta.”
“Vâng.” Thư ký đáp.
Tốc độ làm việc của anh ấy rất nhanh, chưa đến mười lăm phút sau, trong tài khoản ngân hàng của Cố Yên đã được cộng thêm 300 vạn.
Cố Yên nhìn thông báo từ ngân hàng với hàng dài những số 0, cô vui sướиɠ cong mắt cười.
Nếu là bình thường, Cố Yên sẽ không quá để ý đến mấy trăm vạn này.
Nhưng cô vừa trở lại thế giới này không lâu, hiện tại đang rất cần tiền nên cho dù chỉ là mười vạn thì cô cũng sẽ rất quan tâm.
Mặc Tư Hàn vẫn luôn chú ý tới Cố Yên.
Thấy thế, anh cũng nhịn không được mà cong môi cười.
Cố Yên dời ánh mắt khỏi chiếc điện thoại. Cô chớp mắt, nói: “Tư Hàn, cảm ơn anh.”
Biểu cảm của Mặc Tư Hàn rất bất đắc dĩ. Anh nói: “Tiểu Yên, em không cần khách sáo với anh như vậy.”
“Ừ.” Cố Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc Tư Hàn nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Yên, liền biết cô không nghe lọt được lời nào của mình.
Mặc Tư Hàn đau đầu day trán.
Tiểu Yên của anh vốn dĩ rất chậm chạp trong chuyện tình cảm.
Cho dù anh đã cùng cô trải qua rất nhiều thế giới nhưng vẫn không thể khiến cô yêu mình.