Thiên Kim Toàn Năng Được Lão Đại Sủng Kiều

Chương 43: Cô cũng hiểu về y học sao?

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

“Bác, ông nội Mặc đối xử với cháu rất tốt, đây cũng là điều cháu nên làm. Chỉ là cháu lo lắng trong quá trình phẫu thuật sẽ xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.”

Nói đến đây, ánh mắt Lý Thư Ngưng lại một lần nữa lướt qua Cố Yên.

Cô ấy không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ siết chặt nắm tay.

Lý Thư Ngưng thích Mặc Tư Hàn. Hơn nữa, vì thường xuyên quan tâm đến anh nên cô ấy hiểu rất rõ về anh.

Cô ấy đã chú ý tới sự khác biệt trong cách Mặc Tư Hàn đối xử với Cố Yên.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Mặc Tư Hàn gần gũi với một người phụ nữ như vậy.

Dù cho cô ấy đã thích Mặc Tư Hàn suốt mười năm.

Thế nhưng cô ấy vẫn không có nào được đến gần anh…

Liệu Mặc Tư Hàn sẽ thích kiểu phụ nữ xấu xí như Cố Yên sao?

Mặc Hán Nghị nhíu mày nói: “Nếu chẳng may xảy ra sự cố, Thư Ngưng, yên tâm, bác sẽ không trách cháu. Nếu đến cháu cũng không chữa trị được cho ba của bác, thì các bác sĩ khác càng không có khả năng.”

Lý Thư Ngưng thu lại suy nghĩ: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”

Nói xong, cô ấy nói với các bác sĩ khác: “Chuẩn bị phẫu thuật.”

“Được.” Bọn họ gật đầu với thái độ tôn trọng.

Cô ấy còn chưa kịp rời đi thì Cố Yên, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, chợt lên tiếng: “Nếu phẫu thuật, khả năng thành công là 0%, chắc chắn sẽ xảy ra sự cố trong quá trình phẫu thuật.”

Lý Thư Ngưng nhíu mày, ánh mắt chứa đầy sự thù địch với Cố Yên: “Cô cũng biết về y học sao?”

Cố Yên gật đầu: “Ừ, tôi có học qua một chút.”

Một bác sĩ đứng bên cạnh cười nhạt: “Cô gái này, tôi thấy cô còn chưa trưởng thành, dù có học y học, chắc chỉ mới biết sơ sơ thôi.”

Cố Yên rũ mắt, không phản bác.

Bác sĩ nam tiếp tục chế nhạo: “Phó viện trưởng Lý là một thiên tài y khoa trên thế giới, chỉ mới 7 tuổi đã bắt đầu học y, hiện tại là một chuyên gia hàng đầu về não bộ quốc tế, cô có tư cách gì để nghi ngờ cô ấy?”

Các bác sĩ khác cũng đồng thanh: “Đúng vậy đấy cô gái, bệnh viện không phải là nơi để cô đùa giỡn. Nếu có vấn đề nghiêm trọng xảy ra, cô có gánh nổi không?”

“Bây giờ nếu làm phẫu thuật thì vẫn còn 30% cơ hội cứu được ông cụ Mặc. Cô hãy thôi làm lãng phí thời gian của mọi người đi.”

“Chỉ mới học được chút y học, đã dám lớn tiếng nghi ngờ phó viện trưởng Lý, thật sự không biết trời cao đất dày.”

“…”

Những lời lẽ của họ rất cay nghiệt, đồng thời chứa đầy sự khinh thường.

Bọn họ không thể chịu nổi việc Cố Yên dám chất vấn Lý Thư Ngưng. Cô ấy là người mà họ kính trọng và coi như thần tượng. Vậy nên, họ tất nhiên sẽ không thể chấp nhận việc Cố Yên chỉ trích Lý Thư Ngưng.

Lý Thư Ngưng nheo lại mắt, hỏi: “Vậy vị tiểu thư này, cô có biện pháp nào có thể chữa trị cho ông nội Mặc sao?”

Cố Yên thành thật trả lời: “Trước tiên châm cứu, sau 30 phút, ông ấy sẽ tỉnh lại. Sau đó phối hợp với việc dùng thuốc Đông y để điều dưỡng cơ thể, có thể phục hồi hoàn toàn.”

Tình trạng này của ông cụ Mặc khá phổ biến.

Tuy nhiên, với trình độ y học hiện tại, việc điều trị sẽ gặp rất nhiều khó khăn, huống chi với tình trạng bây giờ của ông cụ Mặc đang rất nghiêm trọng.

Trong những thế giới mà cô đã xuyên qua, Cố Yên không ít lần gặp phải những bệnh nhân như vậy.

Kỹ thuật y học của cô rất cao, cô đã có thể chữa trị tốt cho những bệnh nhân có tình trạng tương tự như ông cụ Mặc.

“Châm cứu?”

Một bác sĩ nghe đến hai từ này lập tức cười lớn: “Cô gái, cô nói dối mà cũng không biết nói như thế nào để người khác tin tưởng. Châm cứu thì có tác dụng gì? Tôi chưa bao giờ nghe nói có ai dùng cách châm cứu để chữa bệnh thành công cả.”

Những người khác đều không thèm để ý đến lời nói của Cố Yên.

Lời cô nói thực sự không có độ tin cậy.

Lý Thư Ngưng nhướng mày: “Cô Cố, y học không phải trò đùa, liên quan đến sinh mạng người khác, tốt nhất nên cẩn thận một chút. Thời gian hiện tại rất gấp, tôi sẽ không lãng phí thời gian ở đây với cô nữa.”

Nói xong, cô ta quay sang nói với một bác sĩ khác: “Chuẩn bị phẫu thuật.”