Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Cố Yên đứng thẳng dậy và giải thích: “Chúng tôi đã chia tay rồi.”
Mặc Tư Hàn không nghi ngờ lời Cố Yên, khóe môi anh nhếch lên.
Trần Đình nhíu mày, nói một cách tự nhiên: “Không thể nào, nếu hai người đã chia tay, sao lại không có tin tức gì?”
Cố Yên chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Tôi cần phải thông báo cho các người sao?”
Ba Trần tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Mặc Tư Hàn, tôi mặc kệ mối quan hệ của cậu và Cố Yên là như thế nào, Cố Yên vẫn phải bị đuổi học. Cậu không có quyền can thiệp vào việc này.”
Ba Trần không coi trọng Mặc Tư Hàn.
Tuy Mặc Tư Hàn là người của nhà họ Mặc nhưng không được họ coi trọng. Nhà họ Mặc sẽ không vì một người như Mặc Tư Hàn mà can thiệp vào chuyện của ông ta.
Mặc Tư Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh nhìn về phía Trình Văn.
Trình Văn hiểu ý.
Anh ấy ngay lập tức liên lạc với chủ tịch trường Trung học Minh Đức.
Trường Trung học Minh Đức là một trường tư thục danh giá, vì thế nên sẽ có hội đồng cổ đông.
Ba Trần nhìn mỉa mai Mặc Tư Hàn.
Đồng thời, ông ta cũng đe dọa chủ nhiệm Lâm: “Ông lập tức đuổi Cố Yên ngay, nếu không, tôi sẽ không đầu tư vào sân vận động đó nữa, ông cũng đừng nghĩ đến việc giữ chức trưởng phòng này.”
Đó là một lời đe dọa trắng trợn.
“Chuyện này…” Chủ nhiệm Lâm cảm thấy vô cùng khó xử.
Lúc này, một cuộc gọi đến từ chủ tịch Trường Trung học Minh Đức.
“Chủ tịch.” Chủ nhiệm Lâm cung kính trả lời.
“Không được đuổi học Cố Yên. Hơn nữa, phải điều tra rõ sự việc, đảm bảo Cố Yên được minh oan.”
Chủ nhiệm Lâm ngạc nhiên.
Một người nhỏ nhoi như Cố Yên lại có thể khiến chủ tịch đích thân gọi điện?
Ông ấy nhìn về phía Mặc Tư Hàn, nhíu mày, có lẽ đây là do cậu ấy làm.
Chủ nhiệm Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi, chủ tịch.”
Có chỉ thị từ chủ tịch, chủ nhiệm Lâm cũng không cần phải lo sợ lời đe dọa của ba Trần nữa. Ông ấy đặt điện thoại xuống và nói: “Xin lỗi ông Trần, chủ tịch yêu cầu tôi phải làm rõ chuyện này.”
Ba Trần nhíu mày, ông ta không ngờ Mặc Tư Hàn lại có khả năng liên hệ được với chủ tịch trường Trung học Minh Đức.
Chủ tịch trường Trung học Minh Đức đã đích thân ra lệnh nên chủ nhiệm Lâm cũng sẽ không nghe theo ông ta nữa.
Tuy nhiên, vết thương trên người con gái ông ta là thật, không thể che giấu.
Ba Trần nói: “Được, tôi cũng muốn xem các người có thể đưa ra bằng chứng gì để chứng minh Cố Yên vô tội.”
Trần Đình cũng không ngờ tình hình lại diễn ra theo hướng này.
Cô ta vặn ngón tay, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Nhưng rất nhanh, cô ta cũng bình tĩnh lại, ở đó không có camera theo dõi, Cố Yên không thể tự biện minh cho mình.
Trần Đình lập tức cảm thấy yên tâm.
Chủ nhiệm Lâm lịch sự nói với Mặc Tư Hàn: “Anh Mặc, ở khu vực đó không có camera giám sát nên sẽ mất nhiều thời gian để làm rõ sự thật.”
“Tôi có đoạn video giám sát, ông có thể xem qua.”
Mặc Tư Hàn giơ tay ra hiệu. Trình Văn hiểu ý, lấy ra một cái USB.
“Chủ nhiệm Lâm, tôi mượn máy tính của ông.”
“Được.”
Chủ nhiệm Lâm nhấn nút khởi động, máy tính khởi động. Trình Văn trực tiếp cắm USB vào máy tính.
Trong lòng Trần Đình dâng lên một dự cảm không lành.
Mẹ Lâm ôm vai cô ta, chắc nịch nói: “Tiểu Đình, con yên tâm, ba mẹ sẽ không bỏ qua cho con nhỏ đó đâu. Nó đã dám đánh con thì chắc chắn phải trả giá.”
Dù vậy, Trần Đình vẫn lo lắng nhìn Trình Văn đang thao tác trên máy tính.
Sau khi sao chép đoạn video, Trình Văn đứng dậy, nói với chủ nhiệm Lâm: “Chủ nhiệm Lâm, ông có thể lại đây xem được rồi.”
Chủ nhiệm Lâm nhíu mày.
Ông ấy đi tới, xem cẩn thận từng đoạn một.
Chưa đầy một phút, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.