Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Chủ nhiệm Lâm liên hệ với phụ huynh hai bên.
Từ giờ cho đến lúc họ đến đây còn một khoảng thời gian nữa nên Trần Đình và Cố Yên vẫn ở lại trong phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm Lâm vào nhà vệ sinh một lúc.
Trần Đình đắc ý bước lại gần Cố Yên: “Cố Yên, muốn đấu với tao, mày còn non lắm.”
Cố Yên dựa vào tường, không nói gì.
Cô nhìn xuống sàn, không biết đang nghĩ gì.
Bây giờ đã vào mùa thu, trời khá mát nên cả hai đều mặc đồng phục dài tay.
Một tay Cố Yên để trong túi áo.
Trần Đình tiếp tục cười nhạo, nói: “Cố Yên, mày chỉ là một đứa có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, đợi lát nữa mẹ mày đến đây, chắc chắn sẽ không bênh vực mày đâu. Thật tội nghiệp.”
Cố Yên bấm điện thoại, không để tâm đến lời nói của cô ta.
Cô gửi một tin nhắn cho Mặc Tư Hàn, sau đó cất điện thoại đi.
Mặc Tư Hàn từng là một hacker, có thể dễ dàng xâm nhập vào hệ thống giám sát, kể cả là các hệ thống giám sát của cơ quan nhà nước cũng không thể ngăn cản được.
Cố Yên đã nhờ anh kiểm tra camera an ninh của trường.
Cùng lúc đó, ở biệt thự Mặc Viên
Mặc Tư Hàn nhìn thấy tin nhắn từ Cố Yên, đôi mắt anh híp lại, cả người toát lên một luồng nguy hiểm.
Chưa đầy 20 phút sau, ba mẹ của Trần Đình đều đã tới.
Trần Đình là viên ngọc quý trong tay bọn họ nên khi nghe được tin Trần Đình bị thương, họ vô cùng lo lắng.
Ba mẹ Trần Đình bước vào phòng giáo vụ.
Trần Đình nhìn thấy mẹ mình, cô ta lập tức chạy đến ôm chầm lấy với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ.”
“Tiểu Đình, con sao vậy? Có bị thương ở đâu không?”
Mẹ Trần cẩn thận xem xét Trần Đình.
Cuối cùng, bà ta thấy một vết đỏ trên cổ tay Trần Đình, vừa nhìn đã biết rõ ràng là do Cố Yên gây ra.
Mẹ Trần cảm thấy rất đau lòng: “Bé con tội nghiệp của mẹ, con đau lắm không.”
Cố Yên nhìn hai mẹ con nhà này diễn cảnh tình cảm như vậy thì đáy mắt cô hiện lên sự chế giễu.
Ba Trần nhìn Cố Yên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mày là người khiến con gái tao bị thương đúng không?”
“Phải.” Cố Yên nhẹ nhàng trả lời.
Nghe thế, ánh mắt của ba Trần lập tức trầm xuống: “Giỏi, mày giỏi lắm. Mày là đứa đầu tiên dám làm tổn thương đến con gái tao đấy.”
Lúc này, chủ nhiệm Lâm cũng trở lại: “Hai người chính là phụ huynh của học sinh Trần Đình sao?”
Ba Trần lạnh lùng nói: “Các người định xử lý người đã làm tổn thương con gái tôi như thế nào?”
Chủ nhiệm Lâm ho khan một tiếng: “Hiện tại hai bên đều cho là mình đúng, ở hiện trường cũng không có camera theo dõi nên sự việc vẫn chưa có kết luận. Tôi gọi phụ huynh của hai em ấy đến đây chủ yếu là để hai bên cùng thảo luận hướng giải quyết.”
Ba Trần vung tay, cười lạnh, nói: “Không có camera giám sát thì sao? Vết thương trên người con gái tôi là giả ư?”
Hai học sinh nữ đi cùng Trần Đình cũng phụ họa theo.
“Chú Trần, là Cố Yên làm Tiểu Đình bị thương, cậu ta đã vặn tay Tiểu Đình ra đằng sau, làm trật khớp cổ tay cậu ấy.”
“Đúng đúng đúng, đúng là như vậy. Tụi cháu cũng không biết đã làm gì chọc tức đến Cố Yên mà cậu ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Ở đó không có camera nên dù vết thương trên người tụi cháu rõ ràng đến thế nào thì Cố Yên cũng vẫn đắc ý, chủ nhiệm cũng không tin tụi cháu.”
Ba Trần phóng ánh mắt sắc bén về phía chủ nhiệm Lâm, ông ta lạnh lùng nói: “Hôm nay ông phải xử lý Cố Yên. Trước đó, tôi đã đề nghị với nhà trường sẽ đầu tư để sửa chữa sân thể dục. Nhưng hiện tại, tôi nghĩ mình đã có lý do để rút vốn.”
Chủ nhiệm Lâm vô cùng khó xử.
Trên trán ông ấy toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ấy dè dặt nói: “Vậy làm phiền hai người chờ một chút, phụ huynh của học sinh Cố Yên sẽ sớm đến đây, đến lúc đó mọi người cùng nhau giải quyết.”
Lúc này, Trần Đình nói: “Ba, chúng ta chờ mẹ cậu ta đến đã đi, nếu không sẽ có người không phục, cho là chúng ta đang ỷ thế ức hϊếp người khác.”
Ba Trần hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.