Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Cố Yên nhớ lại những chuyện ở kiếp trước.
Cô đứng lên, phủi cỏ trên tay, chuẩn bị rời đi.
Học sinh nữ đi đầu tên là Trần Đình, nhíu mày lại và chặn đường Cố Yên. Giọng nói của cô ta thể hiện rõ sự chất vấn: “Cố Yên, mày định đi đâu?”
Cố Yên trả lời ngắn gọn: “Về lớp học.”
“Muốn chạy ư, không dễ dàng thế đâu.” Trần Đình cười lạnh, mãi mới có cơ hội để đối phó với Cố Yên, sao cô ta có thể bỏ qua được.
“Cô muốn làm gì?” Cố Yên chớp mắt, hỏi lại.
“Ha, tao muốn mày quỳ xuống xin lỗi tao.”
Một học sinh nữ khác lấy điện thoại ra và bắt đầu quay lại hình ảnh của Cố Yên.
Cố Yên chậm rãi nói: “Cô không có tư cách ra lệnh cho tôi.”
Hai mắt Trần Đình nheo lại, đe dọa: “Cố Yên, mày dám cãi lời tao nói sao?”
Cố Yên nhìn cô ta, không nói gì, cô đúng là không muốn làm theo yêu cầu của Trần Đình.
Đồng bọn của Trần Đình đồng loạt cười lạnh: “Cố Yên, mới mấy ngày không gặp mà mày đã kiêu ngạo hơn rồi.”
Trần Đình cũng đoán trước được Cố Yên sẽ không xin lỗi bởi Cố Yên rất cứng đầu.
Dù có bị bắt nạt đến mức nào thì cô cũng không chịu hạ mình xin lỗi.
Trần Đình và hai học sinh nữ khác lao vào đẩy Cố Yên. Trần Đình thậm chí còn giơ tay lên, định tát vào mặt Cố Yên.
Nhưng…
Ánh mắt của Cố Yên bình tĩnh đến lạnh lùng.
Cô nắm chặt cổ tay Trần Đình, đồng thời vung chân đã hai học sinh nữ kia ra xa.
Sức lực của Cố Yên rất lớn, hai học sinh nữ bị đá văng ra xa không thể đứng dậy ngay lập tức.
Khuôn mặt Trần Đình biến sắc: “Cố Yên, mày muốn làm gì? Còn không mau thả tao ra?”
Cố Yên lười biếng ngước mắt lên, giọng nói vẫn trong trẻo và mềm mại như mọi khi, nhưng lời nói ra lại khiến Trần Đình cảm thấy lạnh sống lưng: “Trần Đình, đừng có quấy rầy tôi, những gì cô đã làm với tôi, tôi chắc chắn trả lại hết cho cô.”
Cố Yên không phải là người dễ bị bắt nạt.
Mặc dù tính cách cô vốn mềm yếu, nhưng những ai đã làm hại cô, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó.
Những chuyện mà họ đã làm với cô, cô nhất định sẽ trả lại.
Trần Đình đứng sững lại, cô ta cảm thấy như có một luồng khí lạnh lẽo ập tới.
Đến khi cô ta nhận ra tình hình, cô ta lại cảm thấy buồn cười, Cố Yên thì có gì đáng sợ chứ?
Cố Yên bị chính người nhà của mình ghét bỏ.
Còn gia đình cô ta thì sở hữu một công ty niêm yết. Thành tích học tập của Cố Yên thì kém, bị coi là học sinh yếu kém trong mắt mọi người. Vậy nên, dù thế nào thì trường cũng sẽ thiên vị cô ta hơn.
Nếu chuyện này bị báo lên phía nhà trường, Cố Yên sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Trần Đình cười lạnh, nói: “Cố Yên, nếu mày biết điều thì mau thả tao ra, ba tao chính là chủ tịch của tập đoàn Trần thị đấy.”
Cố Yên nhẹ giọng nói: “Thì sao?”
Cô vẫn không thả Trần Đình ra, những ngón tay của cô càng siết chặt hơn.
Sắc mặt Trần Đình trở nên khó coi, cô ta cố gắng chịu đựng cơn đau ở tay: “Cố Yên, mày còn không mau buông tao ra!”
Hai học sinh nữ định lao lên kéo Cố Yên ra.
Nhưng Cố Yên đã phản ứng trước, cô nhấc chân lên, đá văng bọn họ ra xa.
Cố Yên không nói lời nào, cô buông Trần Đình ra. Nhưng khi Trần Đình vừa định rụt tay lại thì Cố Yên lại bắt lấy, dùng sức siết chặt một chút.
Trong rừng cây truyền đến tiếng thét chói tai của Trần Đình.
“Đây chỉ là một chút cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.” Cố Yên mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn cô trông có vẻ thuần khiết và vô hại.
Nước mắt Trần Đình không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm những lời đầy thù hận: “Cố Yên, tao chắc chắn không bỏ qua chuyện này!”
Trần Đình đã được nuông chiều, chăm sóc và bảo bọc từ nhỏ.
Mặc dù cô ta thường xuyên bắt nạt bạn học, nhưng ba cô ta luôn giúp cô ta giải quyết mọi hậu quả. Vậy nên Trần Đình chưa từng phải chịu đựng sự ức hϊếp bao giờ.
Vậy mà bây giờ Cố Yên lại dám đối xử với cô ta như vậy.
Trần Đình căm ghét Cố Yên đến tột cùng.