Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Cố Yên gật đầu: “Ừ.”
Mặc Tư Hàn nhìn Cố Yên bước vào biệt thự nhà họ Cố, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng.
Trình Văn đã gửi toàn bộ những thông tin điều tra được cho anh.
Nhà họ Cố luôn tìm cách gây khó dễ cho Tiểu Yên của anh.
Ngay cả Cố Vĩnh Quân…
Xem ra sắp tới anh cần "chăm sóc chu đáo” công ty giải trí Cố thị rồi.
——
Khi Cố Yên trở về nhà họ Cố, Cố Vĩnh Quân cũng có mặt ở đó.
Bà ta nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối.
Bà ta lập tức lên tiếng chất vấn: “Cố Yên, mày lêu lổng ở đâu mà về nhà muộn thế này hả?”
Cố Yên nhíu mày, sau đó trả lời thẳng thắn: “Con đi tìm Mặc Tư Hàn.”
Lời ít mà ý nhiều.
“Mặc Tư Hàn?” Cố Vĩnh Quân nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại: “Là đứa con riêng của nhà họ Mặc, đối tượng xem mắt của mày ngày hôm qua sao?”
Cố Yên cởi khẩu trang, cô không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Cố Thẩm Nguyệt nhìn Cố Yên với ánh mắt đầy vẻ sâu xa. Cô ta không biết rằng Cố Yên lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, dù mang khuôn mặt xấu xí nhưng vẫn có thể khiến Mặc Tư Hàn phải chú ý đến.
Dù sao thì, càng được chú ý càng tốt.
Mặc Tư Hàn chỉ là con riêng, không những không được coi trọng mà còn bị bại liệt. Tính cách của anh ta cũng rất khó đoán. Những người từng thân thiết với anh ta thường không có kết quả tốt đẹp.
Nếu bị Mặc Tư Hàn để mắt đến thì cuộc sống sau này của Cố Yên sẽ không dễ dàng gì.
Cố Thẩm Nguyệt thu lại suy nghĩ, giả bộ quan tâm, nói: “Chị, dù sao thì chị và anh ấy cũng chỉ mới gặp mặt, chị phải cẩn thận một chút. Em lo rằng anh ấy có thể ép buộc chị làm một số việc không nên. Chị còn chưa đủ tuổi, điều đó có thể gây tổn hại cho sức khỏe của chị.”
Cố Vĩnh Quân lập tức hiểu ra ý của Cố Thẩm Nguyệt muốn nói đến.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, mặt mũi của bà ta ở nhà họ Triệu biết để ở đâu?
Sắc mặt bà ta trở nên lạnh lùng, khó chịu vô cùng: “Cố Yên, liệu mà giữ thân, đừng làm chuyện gì mất mặt.”
Cố Yên chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Là các người bảo tôi đi xem mắt với anh ta, cũng bảo tôi phải cư xử tốt một chút. Bây giờ, các người quay sang trách móc tôi sao?”
Cố Vĩnh Quân lập tức bị đuối lý.
Cố Yên không muốn tiếp tục nói chuyện với những người này nữa.
Cô trở về phòng mình.
Ánh mắt Cố Vĩnh Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cố Yên đang rời đi. Cố Thẩm Nguyệt ôm lấy cánh tay bà ta, ân cần an ủi: “Dì, chị ấy không cố ý muốn cãi lại dì đâu. Có thể chị ấy đang tức giận chuyện gì trong lòng, qua một thời gian nữa là sẽ ổn thôi.”
Cố Thẩm Nguyệt càng khuyên, sắc mặt Cố Vĩnh Quân càng trở nên khó coi hơn.
“Nguyệt nhi, con không cần bênh vực cho nó. Cố Yên là đứa con gái do chính dì sinh ra. Nếu không có dì, nó làm gì có cơ hội được đến thế giới này. Nó có lý do gì để giận dì?”
“Nếu sớm biết mình sẽ sinh ra đứa con gái như vậy thì dì phá thai cho rồi.”
Cố Vĩnh Quân rất hối hận vì đã sinh ra Cố Yên.
Nếu không có Cố Yên, Đoạn Hàn Du cũng sẽ không chết, bà ta cũng không cần đến nhà họ Triệu để chịu đựng sự khinh thường.
Cố Vĩnh Quân coi Cố Yên như là một sự trói buộc, một gánh nặng.
Người nhà họ Cố cũng không yêu thích Cố Yên.
Sau khi sinh Cố Yên, Cố Vĩnh Quân mang Cố Yên trở về nhà họ Cố. Thế nhưng bà ta không chịu cho cô bú sữa mẹ. Nếu không nhờ có Cố Nhung Mạn, rất có thể Cố Yên đã chết đói từ khi còn nhỏ.
Giọng của Cố Vĩnh Quân không nhỏ, những lời của bà ta truyền vào tai Cố Yên rất rõ ràng.
Cố Yên dừng chân, mỉm cười đầy mỉa mai.
Cố Vĩnh Quân quả thực đã cho cô một mạng sống.
Nhưng ở kiếp trước, cô đã trả lại cho bà ta cái mạng này rồi.
Cố Yên đóng cửa phòng lại, chặn lời nói của Cố Vĩnh Quân ở bên ngoài.
Cô lấy điện thoại ra.
Cao Vân Bình đã liên hệ với cô và gửi cho cô phương thức liên lạc.
Cố Yên thêm số QQ của anh ấy, chưa đầy 20 giây sau, yêu cầu kết bạn đã được chấp nhận.