Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
“Người mặt dày quả nhiên không quan tâm đến những chuyện như này. Mà nhắc đến chuyện này, Cố Yên cũng thật là, nhà họ Cố cho nó cơm ăn áo mặc, không những thế còn cho nó vào trường quý tộc học. Vậy mà nó không những không biết cảm ơn, lại còn dám đi ăn trộm đồ của nhà họ Cố.”
“Cũng không hiểu sao mỹ nữ nhà họ Cố của trường mình lại có một người chị gái như vậy nữa.”
“Cố Yên không phải là chị ruột của cậu ấy, nó chỉ là chị họ thôi.”
“…”
Hiện tại vẫn còn 5 phút nữa trước khi lớp học bắt đầu. Cũng chính vì vậy mà càng ngày càng có nhiều học sinh tụ tập, bắt đầu chỉ trỏ vào Cố Yên và nói những lời rất khó nghe.
Cố Yên nhíu mày, cô nhớ lại chuyện cũ.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn sống trong sự chế giễu và khinh thường của người khác. Vậy nên Cố Yên không để những lời này vào lòng. Cô không quan tâm việc người khác có cái nhìn như thế nào vê cô.
Vẻ mặt của Cố Yên không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường.
Cô đi vào lớp, liếc mắt nhìn quanh bốn phía lớp học. Sau đó, cô theo trí nhớ tìm đến chỗ ngồi của mình.
Từ lúc Cố Yên bước vào lớp học, mọi người đều nhìn cô. Đến khi Cố Yên ngồi vào chỗ của mình, cả lớp chợt im lặng.
Sau đó, một số học sinh nữ đi về phía cô, Ngô Văn Huyên đi đầu.
“Cố Yên, mày không biết xấu hổ hay sao mà dám đến trường học?”
Cố Yên thản nhiên lật sách giáo khoa. Nghe những lời mỉa mai, khinh thường của Ngô Văn Huyên, cô chỉ khẽ nhếch mày một chút.
Cô không liếc mắt nhìn Ngô Văn Huyên hay những học sinh nữ khác dù chỉ một cái.
Ngô Văn Huyên cười lạnh, nói: “Cố Yên, người vô liêm sỉ như mày cũng hiếm lắm. Mày đã xin lỗi Thẩm Nguyệt vì đã lấy trộm đồ của cậu ấy chưa?”
Những học sinh nữ khác bắt đầu phụ họa, nói: “Cố Yên, nếu mày vẫn muốn được thoải mái ngồi học trong lớp thì hãy xin lỗi ngay đi.”
“Đúng vậy, Cố Yên, mau xin lỗi đi, chuyện này còn có thể bỏ qua được. Mày hẳn là biết nên lựa chọn như thế nào mà đúng không?”
“Thẩm Nguyệt không so đo với mày không có nghĩa là tụi tao sẽ bỏ qua cho mày.”
“Chậc chậc chậc, một đứa ăn trộm mà vẫn có thể tự tin như thế.”
Cố Yên cau mày. Tuy cô không muốn nói chuyện với bọn họ nhưng bọn họ quá ồn ào rồi.
Trong lúc đó, Thẩm Trí, bạn cùng bàn của Cố Yên, người vẫn luôn cúi đầu xuống bàn ngủ gục bất chợt tỉnh dậy.
Cậu ấy mở mắt, ánh mắt lạnh băng quét qua mấy học sinh nữ đó: “Mấy người muốn tìm kẻ xấu thì ra ngoài tìm, đừng có ở đây làm ồn!”
Ngô Văn Huyên và các học sinh nữ khác nghe thế thì tức giận đến mức không nói được câu nào.
Thẩm Trí ở trường Trung học Minh Đức vừa là thần tượng, đồng thời cũng là một kẻ chuyên bắt nạt các bạn học khác.
Bọn họ không dám không nghe theo lời cậu ta, chỉ có thể miễn cưỡng trở về chỗ ngồi của mình.
Thẩm Trí thấy xung quanh đã yên tĩnh trở lại, cậu ấy lại tiếp tục nằm bò ra bàn mà ngủ.
Cố Yên nhíu mày, nhìn Thẩm Trí, cậu ta là em họ của Mặc Tư Hàn.
Thẩm Trí lại mở mắt, phát hiện Cố Yên đang nhìn mình thì càng tức giận hơn: “Đồ xấu xí, nếu mày còn nhìn nữa thì tao móc mắt mày ra đấy.”
Thẩm Trí là người yêu thích người ngoại hình đẹp. Ở trong mắt cậu ta, nhan sắc của Cố Thẩm Nguyệt chỉ có thể coi là bình thường. Cậu ta chưa bao giờ có thiện cảm với Cố Thẩm Nguyệt, nói chi một người như Cố Yên.
Việc ngồi cùng bàn với Cố Yên có thể coi là một loại tra tấn đối với Thẩm Trí.
Cố Yên dời ánh mắt sang chỗ khác, cô không nhìn cậu ta nữa.
Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp chọn I, Phùng Quyên, bước vào lớp. Bà ta cầm một quyển sách giáo khoa toán học, đặt trên mặt bàn.
Ánh mắt lạnh băng của bà ta dừng lại trên người Cố Yên: “Cố Yên, cuối cùng em cũng chịu đến trường học rồi à?”
Giọng nói của Cố Yên vang lên rất rõ ràng: “Em muốn xin nghỉ.”
“Xin nghỉ? Trong kì thi lần trước em đã đứng cuối lớp, vậy mà đến giờ em vẫn không biết xấu hổ mà còn muốn xin tôi nghỉ sao?”
Khi nói ra điều này, bà ta rất tức giận, bởi vì điểm số mỗi môn của Cố Yên đều thấp đến đáng thương, điều này đã làm cho điểm trung bình của cả lớp bị tụt xuống khá nhiều, thậm chí khiến điểm trung bình của lớp chọn I thấp hơn điểm trung bình của lớp chọn II.