Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Ngay lúc Cố Yên bước vào quán cà phê, ánh mắt Mặc Tư Hàn liền dừng lại trên người cô.
Tuy Cố Yên đang đeo khẩu trang nhưng Mặc Tư Hàn vẫn nhận ra cô.
Trong chốc lát, đáy mắt anh sáng lên.
Cố Yên cũng chú ý tới Mặc Tư Hàn.
Ngoại hình của Mặc Tư Hàn vẫn giống như trước, không có gì thay đổi.
Khóe môi Mặc Tư Hàn mấp máy, anh muốn gọi cô, nhưng anh không biết tên của cô nên đành từ bỏ.
Mặc dù Cố Yên luôn coi Mặc Tư Hàn là một người bạn tốt, nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn có chút dè dặt.
Cô giống như một con ốc sên nhỏ, cả ngày chỉ thích thu mình vào trong chiếc vỏ.
Cô cũng chưa từng kể qua về kiếp sống thứ nhất cũng như giới thiệu tên của mình cho Mặc Tư Hàn biết.
Mặc Tư Hàn cũng hiểu rõ tính cách của cô nên không hỏi gì mà chỉ giấu bí mật này trong lòng.
Cố Yên đi tới, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tư Hàn, là anh đúng không?”
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Mặc Tư Hàn: “Ừ.”
Đôi mắt Cố Yên cũng sáng lên: “Tôi là Cố Yên, tôi vừa trở lại nơi này vào ngày hôm kia. Đây là kiếp sống đầu tiên của tôi.”
Cố Yên giới thiệu tên của mình cho anh.
Mặc Tư Hàn kìm nén sự vui mừng trong lòng, anh gọi: “Tiểu Yên.”
Ngay từ khoảnh khắc Cố Yên xuất hiện, Trình Văn đã ngây người. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Cố Yên và so sánh với cô gái trong bức ảnh, hai người thật sự rất giống nhau.
Lúc này, anh ấy mới phản ứng lại, hết nhìn Cố Yên rồi lại nhìn Mặc Tư Hàn, dần cảm thấy bầu không khí lúc này có điều gì đó không đúng lắm.
Có vẻ như cô gái này không có ý nghĩ gì khác đối với Mặc Tư Hàn, dường như chỉ có tổng giám đốc nhà mình đang đơn phương người ta.
Nhưng với thủ đoạn của Mặc Tư Hàn, cô gái này chắc chắn sẽ không thoát khỏi vòng tay của anh.
Trình Văn kéo ghế ra, lịch sự mời: “Cô Cố, mời ngồi.”
Mặc Tư Hàn thấy động tác của Trình Văn thì lập tức phóng cho anh ấy một ánh mắt lạnh căm, Trình Văn cảm thấy cả người cứng đờ.
Anh ấy không làm gì sai đúng không?
Lưng Trình Văn thẳng tắp.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy đã hiểu được nguyên nhân, chẳng lẽ tổng giám đốc nhà mình đang ghen sao?
Trình Văn càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Anh ấy lặng lẽ tránh xa Cố Yên và lùi về phía sau Mặc Tư Hàn, thậm chí không dám liếc nhìn cô nữa.
Cố Yên ngồi xuống ghế.
Chẳng bao lâu sau, cô phát hiện Mặc Tư Hàn đang ngồi trên một chiếc xe lăn.
Cố Yên nhíu mày, nói: “Tư Hàn, chân của anh…”
“Không sao. Từ khi sinh ra tôi đã không thể đi lại được. Bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi, sợ là vĩnh viễn cũng không có cách nào chữa trị được.” Đầu ngón tay Mặc Tư Hàn khẽ cử động, giọng điệu nhẹ nhàng, bâng quơ.
Trình Văn: “…”
Anh ấy bất lực ngẩng đầu lên nhìn trời, không ngờ tổng giám đốc nhà mình lại giỏi giả vờ như vậy.
Gặp bác sĩ?
Kể từ lúc Trình Văn đi theo Mặc Tư Hàn cho tới nay, anh ấy chưa từng thấy Mặc Tư Hàn đến gặp bác sĩ để kiểm tra. Mặc dù anh ấy đã mời vô số chuyên gia trị liệu đến chữa trị nhưng Mặc Tư Hàn đều từ chối. Lý do chỉ có một, Mặc Tư Hàn chỉ tin Cố Yên chữa khỏi.
Trình Văn liếc nhìn Cố Yên, anh ấy bắt đầu nghi ngờ. Cô còn chưa thành niên, vậy cô đã học y như thế nào?
Cố Yên nhíu mày, nói: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian để xem qua giúp anh.”
Mặc Tư Hàn thấp giọng nói: “Được.”
Sau khi phục vụ mang cà phê và một số món tráng miệng lên, Cố Yên cởi khẩu trang ra, lúc này, trên má phải của cô xuất hiện một vết sẹo thoạt nhìn khiến người khác phải sợ hãi, không thể bỏ qua.
Trình Văn sửng sốt.
Mặc Tư Hàn cũng ngây người.
Anh nhớ đến những lời Cố Yên vừa nói. Đây là kiếp sống thứ nhất của cô, vậy thì vết sẹo này đã ở trên khuôn mặt cô từ rất lâu.
Rốt cuộc trong quá khứ, cô đã trải qua những gì?
Cố Yên thấy Mặc Tư Hàn nhìn chằm chằm vào mình, Cố Yên chớp mắt, hỏi: “Xấu lắm sao?”