Thiên Kim Toàn Năng Được Lão Đại Sủng Kiều

Chương 9: Mua máy tính

Edit: Milly

Beta: PussyCats

_________________________________

Nhân viên này là một người rất nông cạn. Nghe được lời này, sắc mặt anh ta liền thay đổi.

Anh ta bắt đầu giở giọng chỉ trích Cố Yên: “Cô tới đây để làm lãng phí thời gian của tôi à? Chẳng trách tôi đi cùng cô 20 phút rồi mà không thấy cô mua một chiếc máy tính nào.”

Ngô Văn Huyên chế nhạo, nói: “Đúng vậy, Cố Yên, thời gian của nhân viên ở đây đều rất quý giá, tiền lương của họ đều dựa vào hoa hồng bán sản phẩm. Cô nghĩ cô có đủ khả năng bù đắp số tiền đó không?”

Cố Yên chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết tôi có mua hay không?”

“Mua ư? Vậy thì cô mua một chiếc tôi xem, đừng đứng ở đây khoe khoang nữa.” Ngô Văn Huyên biết chắc rằng Cố Yên không có tiền để mua máy tính.

Cố Yên lướt qua nhân viên nam này, đi tới chỗ một nhân viên khác trong cửa hàng: “Xin chào, tôi muốn mua chiếc máy tính đó.”

Cố Yên chỉ vào một chiếc máy tính nổi bật đang được trưng bày trên quầy.

Người nhân viên tiếp đón cô lúc đầu cười nhạo nói: “Cái máy tính đó có giá 12.000 tệ, cô có tiền không? Lý Thanh, cô nên cẩn thận, nếu cô ấy không trả được số tiền đó thì cô phải trả thay đấy.”

Lý Thanh phớt lờ lời nói của anh ta, đóng gói máy tính lại: “Chị ơi, cửa hàng chúng em có chính sách cho phép khách hàng có thể trả góp trong ba đợt, chị có muốn không?”

Cố Yên lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho Lý Thanh: “Không cần.”

Lý Thanh ngạc nhiên, cô ấy không ngờ Cố Yên sẽ trả toàn bộ số tiền trong một lần.

Cô ấy nhận lấy tấm thẻ. Sau khi quẹt thẻ vào máy, cô ấy đưa cho Cố Yên bấm mật mã. Máy quẹt thẻ thông báo giao dịch thành công.

Lý Thanh đưa máy tính cho Cố Yên, giọng điệu tôn trọng: “Chị ơi, máy tính này bảo hành một năm, nếu bị hỏng thì cứ mang tới đây sửa.”

Ngô Văn Huyên không ngờ Cố Yên thật sự có tiền.

Cô ta nhíu mày, hỏi: “Cố Yên, cô lấy tiền ở đâu ra?”

Cố Yên nghiêng đầu: “Tôi cần phải giải thích với cô sao?”

Trong đầu Ngô Văn Huyên thoáng nảy ra một suy nghĩ, cô ta lên giọng đầy chất vấn: “Có phải cô lấy trộm tiền của nhà họ Cố đúng không?”

Nếu Cố Yên có tiền thì chỉ có một khả năng này thôi.

Cố Yên đã ngờ đến việc Ngô Văn Huyên sẽ đoán như vậy nên cô không giải thích gì, tay xách máy tính rời đi.

Lý Thanh đã bán được chiếc máy tính với giá 12.000 tệ nên tiền thưởng cô ấy nhận được là 600 tệ. Điều này khiến cho nhân viên nam đó ghen tị đến nổ đom đóm mắt.

Nếu không phải anh ta đẩy Cố Yên qua cho Lý Thanh thì 600 tệ tiền thưởng kia bây giờ đã là của anh ta.

Nhân viên nam đó cố nén sự bất mãn trong lòng lại, quay qua mở lời tiếp đón Ngô Văn Huyên: “Cô gái, xin hỏi cô muốn mua máy tính nào?”

Ban đầu đúng là Ngô Văn Huyên muốn đến đây mua máy tính, nhưng bây giờ lại không có tâm trạng mua nữa: “Tôi không mua.”

Sắc mặt người nhân viên lúc này vô cùng khó coi: “Cô làm hỏng việc của tôi, giờ còn muốn bỏ đi sao?”

Ngô Văn Huyên thờ ơ trả lời lại: “Là do anh không tiếp đón Cố Yên chu đáo, liên quan gì đến tôi? Anh muốn đánh tôi sao? Nếu anh dám ra tay, tôi sẽ khiếu nại anh.”

Nhân viên đó tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng anh ta không dám làm gì Ngô Văn Huyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta rời đi.

Anh ta hối hận không thôi, nếu sớm biết như vậy thì anh ta nhất định sẽ không mỉa mai, chế nhạo Cố Yên.

—————

Sau khi Cố Yên rời khỏi cửa hàng máy tính thì đi mua điện thoại di động.

Sau đó cô cầm mấy thứ này trở lại nhà họ Cố.

Hôm nay là chủ nhật, Cố Thẩm Nguyệt cũng ở nhà, nhìn thấy Cố Yên xách theo một chiếc máy tính về nhà, cô ta nhíu mày: “Chị, Văn Huyên nói chị mới mua máy tính, ban đầu em nghĩ cậu ấy nhìn nhầm, không ngờ lại đúng thật, chị lấy đâu ra tiền vậy?”

Cố Yên cụp mắt, không trả lời.

“Máy tính gì?” Chu Tố Vân cũng nhíu mày hỏi.

Cố Thẩm Nguyệt chỉ vào chiếc túi đựng máy tính trong tay Cố Yên: “Không phải chị ấy đang cầm máy tính sao?”