Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Bàn tay Cố Vĩnh Quân chưa kịp hạ xuống đã bị Cố Yên nắm lấy. Sức lực của cô rất lớn, Cố Vĩnh Quân không thể động đậy.
Cố Yên thong thả hỏi lại bà ta: “Mẹ đã từng dạy con sao?”
Cố Vĩnh Quân nhất thời nghẹn họng, đúng là bà ta chưa từng dạy dỗ Cố Yên. Cố Vĩnh Quân cố chấp cho rằng Cố Yên sinh ra đã khắc chết người chồng của bà ta, cho nên bà ta rất hận cô.
Từ trước đến nay bà ta chưa từng đối xử tốt với Cố Yên, nói chi là dạy bảo cô. Cố Vĩnh Quân cũng không quan tâm đến việc người nhà họ Cố ngược đãi Cố Yên, thậm chí còn yêu cầu Cố Yên phải luôn nghe lời họ.
Cố Vĩnh Quân phản ứng lại, giận dữ nói: “Cố Yên, tao là mẹ của mày, mày dám cãi lời tao sao?”
Cố Yên cười nhạt: “Mẹ chưa từng coi con là con gái mẹ.”
Hàm ý là cô cũng không cần coi bà ta là mẹ mình nữa.
Cô buông Cố Vĩnh Quân ra.
Cả người Cố Vĩnh Quân run rẩy vì tức giận, đây là lần đầu tiên Cố Yên dám chống đối bà ta!
“Cố Yên, xin lỗi ngay.”
Cố Yên ngẩng mắt lên, không thèm để tâm.
Cố Vĩnh Quân hạ giọng đe dọa: “Được lắm, Cố Yên. Lời tao nói mày dám không nghe, vậy thì từ nay về sau mày đừng mong tao sẽ đối xử tốt với mày nữa.”
Cố Yên cúi đầu nhìn mũi chân mình, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Cầu mà không được.”
“Cố Yên, mày, mày!”
Cố Vĩnh Quân tức đến mức không nói nên lời. Bà ta hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có một ngày Cố Yên sẽ nói chuyện với mình như vậy.
Trước đây, chỉ cần bà ta dùng những lời này để uy hϊếp thì Cố Yên đều sẽ mềm lòng mà thỏa hiệp với bà ta.
Đúng lúc này, Cố Thẩm Nguyệt đứng dậy, nói: “Dì, dì đừng tức giận hại mình như vậy. Chị ấy cũng không cố ý trái lời dì đâu, chắc là tâm trạng của chị ấy không tốt.”
Cố Vĩnh Quân cười lạnh: “Cố Yên là một đứa ngang bướng, khó dạy bảo, thành tích kém cỏi. Dì thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi có đứa con gái như vậy. Giá như nó có thể bằng một nửa của Nguyệt nhi thì tốt rồi.”
Cố Thẩm Nguyệt rất nổi tiếng trong trường, cô ta giống như nữ thần học đường.
Cũng đúng, cô ta có gia thế tốt, thành tích học tập tốt, ngoại hình cũng ưa nhìn.
Không những thế, Cố Thẩm Nguyệt lại còn có thiên phú về piano, mới chỉ 17 tuổi mà đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp cấp 8, sắp tới còn chuẩn bị tham gia kì thi cấp 9.
Chính vì vậy mà nhà họ Cố rất tự hào về Cố Thẩm Nguyệt.
Cố Thẩm Nguyệt ngượng ngùng cười: “Nếu chị ấy nỗ lực thêm một chút thì cũng có thể làm được.”
Cô ta dìu Cố Vĩnh Quân ngồi xuống sofa.
Chu Tố Vân cười đầy giễu cợt: “Nhìn bộ dạng này thì chắc Cố Yên sẽ không xin lỗi đâu. Không xin lỗi cũng được nhưng em có một điều kiện, nếu nó làm được thì em sẽ cho nó được tiếp tục ở lại nhà họ Cố.”
Đây là điều kiện để Cố Yên được ở lại nhà họ Cố và cũng là một ân huệ lớn.
“Em dâu, em nói đi.”
“Để Cố Yên đi liên hôn, đối tượng là Mặc Tư Hàn, nhà họ Mặc.”
Chu Tố Vân nói như đang bố thí: “Cố Yên, nhà họ Mặc là gia tộc giàu có nhất Giang Thành, cô phải biết nắm bắt cơ hội này.”
Cố Thẩm Nguyệt nở nụ cười đầy bí ẩn.
Nhà họ Mặc quả thực là gia đình giàu có nhất ở Giang Thành, nhưng Mặc Tư Hàn lại là một kẻ vô dụng, là con riêng bị ghét bỏ, thậm chí còn chưa học xong trung học. Hiện giờ anh ta chỉ ở nhà không làm gì, nói khó nghe một chút thì anh ta bây giờ chính là một kẻ “ăn không ngồi rồi”.
Không những vậy, tính cách của anh ta còn kỳ lạ và khó đoán, thậm chí đôi chân còn bị tàn phế.
Nếu Mặc Tư Hàn thực sự thích Cố Yên, cuộc sống của cô nhất định sẽ không dễ dàng.
Đối tượng liên hôn của Mặc Tư Hàn vốn dĩ là Cố Thẩm Nguyệt, nhưng cô ta không thích Mặc Tư Hàn nên đã đẩy qua cho Cố Yên.
Mặc Tư Hàn…
Cố Yên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cô khẽ chau mày lại.
Không lẽ chính là anh sao?
Cố Thẩm Nguyệt làm ra vẻ quan tâm đến cô, nói: “Đúng vậy chị à, nhà họ Mặc là gia đình rất giàu có ở thành phố của chúng ta, có rất nhiều nhà muốn kết thân cũng không được.”
Cố Yên nhìn Cố Thẩm Nguyệt như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta: “Thật sao? Nếu tốt như vậy sao cô không đi?”
Cố Thẩm Nguyệt cau mày: “Em còn phải hoàn thành việc học của mình nên tạm thời không nghĩ đến những chuyện đấy.”
Cố Vĩnh Quân đứng dậy, nói: “Cố Yên, thành tích của Thẩm Nguyệt quá xuất sắc, con bé là hy vọng của nhà họ Cố chúng ta. Con bé tất nhiên sẽ không kết hôn sớm. Không như mày, nhìn điểm số của mày đi, dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể đậu nổi đại học. Tao yêu cầu mày đồng ý ngay!”
Cố Yên nâng ngón tay trắng nõn của mình lên và chạm vào vết sẹo trên mặt, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Với vết sẹo này trên mặt, mọi người nghĩ anh ta sẽ thích tôi sao?”
Cố Thẩm Nguyệt khuyên nhủ: “Chị à, chị không cần lo đâu. Em nghe nói Mặc Tư Hàn có sở thích kỳ lạ nên có lẽ anh ta sẽ thích chị thôi.”