Từ trước đến giờ chúng tôi đã đối xử với cô rất tốt nên hãy cầm lấy tấm thẻ này rời đi nhanh lên, số tiền có bên trong cũng đủ để cô tiêu dùng một thời gian rồi đó.
Nhìn vào tấm thẻ ngân hàng được đưa tới trước mặt, Đường Hân bình tĩnh nhận lấy.
Nói thật ra cũng có hơi buồn cười, hồi đi học cô thích đọc mấy quyển tiểu thuyết thể loại con gái nhà giàu thật giả bị tráo đổi ấy thế nhưng không ngờ chuyện này lại thật sự xảy ra trong cuộc sống của cô.
Ngôi nhà cô đã sống suốt hai mươi hai năm qua hóa ra không phải là nhà của cô, giờ thì người ta đã tìm được con gái ruột rồi nên cô con gái nuôi này cũng nên trở lại vị trí chính xác của mình.
Đúng ra mà nói thì Đường Hân cũng không có cảm giác bất ngờ gì nhiều với chuyện này, bởi vì thật ra cô cũng không có nhiều tình cảm thân thiết với những người thân trong gia đình này.
Con cái nhà giàu đều do bảo mẫu nuôi nấng chăm sóc có khi suốt cả ngày còn khó gặp được ba mẹ một lần, Đường Hân cũng vậy cô được bảo mẫu nuôi lớn, chỉ là sau khi cô trưởng thành rồi người bảo mẫu đó đã xin nghỉ về quê, thời gian trôi qua không còn liên lạc với cô nữa.
Cho nên thật sự mà nói thì cô không có nhiều tình thân sâu đậm lắm với những người trong gia đình này.
Hơn nữa vì tính cách của mình nên cô không được người trong gia đình cưng chiều và coi trọng nhiều, xét cho cùng mọi người trong gia đình ai cũng đều là những người cuồng công việc, chỉ có cô là theo chủ nghĩa hưởng thụ điển hình, có thể lười biếng thì sẽ lười biếng.
Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao tính cách của mình lại khác với ba mẹ và anh chị em họ hàng trong nhà như vậy, bởi vì hóa ra cô không phải là ruột thịt của nhà họ Đường này.
Nhìn Đường Hân mang theo gương mặt không biểu cảm đứng im ở cửa, trong lòng mẹ Đường cũng có hơi không dễ chịu, nói đi nói lại dù sao cô cũng là đứa con gái được nuôi dưỡng trong nhà suốt bao nhiêu năm qua.
Mặc dù bà không thích tính cách của đứa con gái này cho lắm, luôn cảm thấy đứa bé này từ nhỏ đến lớn chẳng làm nên việc gì ra hồn cả, nhưng nói cho cùng dù sao cô cũng được nuôi nấng và sống trong nhà này từ nhỏ đến lớn như con đẻ.
"Đường Hân, sau này ra ngoài tự mình chú ý một chút đừng lơ ngơ như trước kia nữa, số tiền trong thẻ này có hơn ba trăm triệu, tự mình lo liệu tiết kiệm mà sử dụng cho tốt."
Nhìn bố mẹ trước mặt, à không đúng bây giờ cũng không thể gọi là ba mẹ được nữa, Đường Hân rất nghiêm túc nói: "Dù sao cũng cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng tôi bấy lâu nay, suốt thời gian qua tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao tính cách của tôi lại khác với hai người cùng người trong dòng họ như vậy, nhưng xem lại thì Đường Na rất giống hai người."
"Hai người yên tâm, tôi cũng hiểu rõ số tiền ba trăm triệu này mục đích là để làm gì, sau này tôi sẽ không đến tìm hai người nữa cũng mong hai người khỏe mạnh cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn."
Biểu cảm trên mặt ba mẹ nhà họ Đường hơi xúc động đôi chút nhưng khi nghĩ đến cô con gái ruột của mình, bọn họ vẫn quyết tâm để cô rời đi.
Đường Na đứng trên lan can tầng hai nhìn mọi chuyện đang diễn ra ở dưới lầu, gương mặt bình tĩnh không có nhiều biểu cảm.
"Chẳng lẽ cháu không ghét cô ta sao, cô gái đó đã chiếm lấy thân phận của cháu mà hưởng thụ cuộc sống giàu sang hai mươi hai năm qua, còn bản thân cháu thì lại phải chịu cực chịu khổ suốt hai mươi hai năm trời. " Chú hai Đường đứng bên cạnh Đường Na, ánh mắt cũng nhìn về phía ba người dưới lầu thấp giọng nói.