Đạo Quán Kinh Dị: Ta Chỉ Bắt Những Thứ Đại Hung

Chương 8: Đạo Sĩ Giả

Tôi nhìn quanh, bảo vệ và nhân viên KTV đều đứng xem, không ai ra tay ngăn cản. Đặc biệt là hai nhân viên bảo vệ, nhìn nhau rồi chuồn mất.

Điều này chứng tỏ, họ quen biết người đàn ông này, và không dám chọc vào hắn.

Thấy cô gái sắp bị kéo ra ngoài, tôi mang ba lô, chạy nhanh tới.

Đã quyết làm một đạo sĩ hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình sao có thể không hét lên?

"Đứng lại!"

Tôi chặn trước mặt người đàn ông, nhìn kỹ, tôi ngạc nhiên phát hiện, trạng thái của người đàn ông này rất kỳ lạ.

Giữa lông mày hắn, tụ một luồng tà khí, mắt trắng có vệt máu, ánh mắt mờ mịt, không tập trung.

Đây rõ ràng là hiện tượng tà khí xâm thân!

Còn chưa kịp quan sát kỹ hơn, người đàn ông đã bắt đầu chửi rủa.

"Ở đâu ra cái thằng khốn này, dám xen vào chuyện của ông mày!"

Vừa nói, hắn vừa vung nắm đấm về phía tôi.

Người đàn ông được gọi là "Minh thiếu" này rõ ràng là một người luyện võ, dù có nồng nặc mùi rượu nhưng kỹ năng của hắn không bị ảnh hưởng chút nào. Cú đấm của hắn nhanh và mạnh, nếu là người bình thường thì sẽ bị đánh gục ngay tại chỗ.

Nhưng tôi không phải người bình thường. Tôi đã học võ với sư phụ hơn mười năm, nếu không đỡ được cú đấm này thì tôi nên tự đào hố mà chôn mình đi. Tôi đập một chưởng vào cổ tay Minh thiếu, dễ dàng hóa giải lực đấm của hắn, sau đó dùng kỹ thuật nhu thủ, một cuốn hai kéo ba đẩy, đẩy người hắn bay đi.

Tôi đã không dùng hết sức, chỉ dùng công phu Thái Cực, nếu dùng Bát Quái chưởng mà sư phụ dạy thì ít nhất hắn phải gãy hai cái xương sườn.

Cô gái bị bắt cóc chưa kịp phản ứng, đứng ngẩn ra tại chỗ, còn cô bạn của cô ấy thì chạy tới, kéo cô ấy nhanh chóng chạy ra ngoài. Khi đi ngang qua tôi, cô gái nhìn tôi rất sâu.

"Đồ khốn!"

Minh thiếu bò dậy, loạng choạng giật lấy một chai bia thủy tinh từ tay nhân viên phục vụ đang đứng xem.

"Ông đây gϊếŧ mày!"

Hắn lao đến trước mặt tôi, giơ chai bia đập xuống đầu tôi. Nếu bị hắn đánh trúng thì ít nhất tôi cũng bị chấn thương sọ não.

Tôi bắt đầu tức giận, dù vẫn dùng Thái Cực nhưng thêm ba phần lực, chỉ thấy một bóng người bay qua không trung, rơi mạnh xuống đất.

Đầu Minh thiếu đập xuống đất, ngất xỉu ngay lập tức.

Động tĩnh gây ra khá lớn, Mã Dương chạy tới. Anh nhìn thấy Minh thiếu nằm trên đất thì biến sắc mặt. Anh vội vàng kéo tay áo tôi, giọng lo lắng nói nhỏ.

"Mau đi đi! Hắn là con trai của Vương Nguyên Long!"

Tôi không biết Vương Nguyên Long là ai nhưng từ giọng điệu của anh Mã Dương, không khó đoán đó là một nhân vật lớn, có lẽ còn là một kẻ rất nguy hiểm. Tôi do dự một chút, định rời đi, không phải vì sợ mà là sợ gây rắc rối cho anh Mã Dương.

Ai ngờ vừa quay lưng thì thấy có hơn chục người bước vào sảnh.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, trông khoảng năm mươi bảy, năm mươi tám tuổi, tóc hơi bạc.

Ông ta có nét mặt cứng rắn, khóe miệng còn có một vết sẹo, khiến vẻ ngoài của ông ta trông rất dữ tợn, rõ ràng là một người lăn lộn trong giang hồ.

Đi phía sau ông ta là hơn chục thanh niên trẻ tuổi, đều mặc vest lịch sự, nhưng nhìn mặt mũi và thần thái của họ thì không khó nhận ra đây không phải là những nhân viên văn phòng chính thống mà là bọn du côn thay da đổi thịt.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi nhất là đạo sĩ đi bên cạnh người đàn ông trung niên.

Đạo sĩ này khá cao, gầy như cây sào, để ria mép hình chữ bát, một tay vuốt ria, một tay cầm phất trần trắng, trông rất có phong cách của cao nhân.

Tuy nhiên, chỉ từ đạo bào của hắn, tôi đã phát hiện ra sự khác thường.

Trang phục truyền thống của đạo sĩ có năm loại.

Loại thứ nhất là đại qua, là kiểu đơn giản nhất và phổ biến nhất, đạo sĩ mặc áo xanh mà thường thấy hàng ngày chính là đại qua.

Loại thứ hai là đắc la, giống đại qua nhưng tay áo đặc biệt rộng, là dấu hiệu của đạo sĩ chính thống.

Loại thứ ba là giới y, màu vàng, là biểu tượng của đạo sĩ đã thụ giới.

Loại thứ tư là pháp y, chỉ có đạo sĩ thực hiện nghi lễ pháp sự tại đạo trường mới mặc.

Loại thứ năm là nạp y, trang phục của đạo sĩ thời xưa khi du hành khắp nơi, hiện nay không còn thấy nhiều.

Lúc này, đạo sĩ ria mép chữ bát trước mặt tôi đang mặc pháp y. Pháp y có bảy màu, sáu màu đầu tiên là tím, đỏ, xanh lam, lục, đen, trắng. Mỗi màu đại diện cho một thân phận khác nhau.

Trong đó, pháp y màu tím là của đạo gia công pháp cao, người có cấp bậc đại sư.

Pháp y màu đỏ là của pháp sư cầu phúc.

Pháp y màu xanh lam là của pháp sư bái đấu, chúc thọ.

Pháp y màu lục là của tản nhân tiên khách.

Còn pháp y màu đen và trắng là của đạo sĩ cung phụng đấu bộ và minh ti.

Ngoài sáu màu pháp y này còn có màu cuối cùng - pháp y màu vàng.

Đạo sĩ ria mép chữ bát trước mặt tôi đang mặc pháp y màu vàng.

Trong truyền thống đạo gia, pháp y màu vàng chỉ có một người có tư cách mặc, đó là Thiên Sư Thánh Chủ.

Chẳng lẽ đạo sĩ ria mép chữ bát này là Thiên Sư đương đại? Có đánh chết tôi cũng không tin.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ trước mặt là một tên lừa đảo!

Thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, anh Mã Dương tái mặt.

"Chết rồi, cậu đi không được nữa rồi, đó là Vương Nguyên Long."

Đúng là đánh nhỏ thì lớn tới, nhưng tôi cũng không sợ. Con trai hắn công khai ức hϊếp dân nữ, dù có là Thiên Vương lão tử tới cũng không thể bênh vực hắn.

Tuy nhiên, diễn biến lại không như tôi tưởng. Vương Nguyên Long nhìn thấy con trai nằm trên đất, không phát hỏa mà ra lệnh cho thuộc hạ.

"Trói hắn lại."

Hai người thuộc hạ lập tức chạy tới, một người cầm dây thừng, rõ ràng đã chuẩn bị trước. Minh thiếu nhanh chóng bị trói thành đòn bánh tét, tôi bối rối, đây là diễn vở gì, đại nghĩa diệt thân à?

Vương Nguyên Long lạnh lùng hỏi.

"Ai là quản lý ở đây?"

Khí thế của ông ta rất mạnh, nhân viên KTV từng người cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta, thậm chí không dám thở mạnh. Anh Mã Dương cố gắng can đảm bước lên, giọng run rẩy.

"Vương tổng... tôi là quản lý ở đây."

Vương Nguyên Long không làm khó anh Mã Dương.

"Chuẩn bị cho tôi một phòng yên tĩnh."

"Vâng! Tôi sẽ sắp xếp ngay!"

Anh Mã Dương vội vàng chạy đi, chỉ một lát sau, anh chạy trở lại.

"Vương tổng, phòng đã chuẩn bị xong."

"Dẫn đường."

Nói xong, ông ta nhìn tôi.

"Cậu đánh Vương Minh phải không?"

Vừa rồi tôi đã thấy, mấy thuộc hạ của Vương Nguyên Long luôn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có muốn đi cũng không đi được.

Sư phụ từng nói, gặp chuyện không được sợ, càng sợ chuyện càng lớn. Tôi ngẩng đầu, cứng rắn đáp.

"Là tôi."

"Cậu cũng đi theo."

Nói xong, Vương Nguyên Long đi theo anh Mã Dương. Các thuộc hạ của ông ta lập tức vây quanh tôi, rõ ràng là tôi không có sự lựa chọn nào khác.

Thực ra tôi hoàn toàn có thể chạy thoát, mấy tên du côn mặc vest này dù trông mạnh mẽ nhưng không ai là người luyện võ, không thể ngăn cản tôi.

Nhưng tôi không muốn chạy. Thứ nhất, tôi rất hứng thú với đạo sĩ giả kia, Vương Minh bị tà khí xâm nhập, Vương Nguyên Long dẫn theo đạo sĩ giả chắc chắn vì chuyện này, tôi muốn xem đạo sĩ giả có bản lĩnh thực sự không.

Thứ hai, tôi đã bói trước, hôm nay xuất hành đại cát, sau chuyện của Lý Mai, tôi hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng của sư phụ, tôi không nghĩ hôm nay mình sẽ gặp tai họa.

Thế là tôi đi theo Vương Nguyên Long, vào một phòng rộng rãi. Vương Nguyên Long để hai thuộc hạ đứng ngoài phòng, không cho ai vào, anh Mã Dương lo lắng cho tôi nhưng tình thế này anh cũng bất lực.

Khi cửa phòng đóng lại, Vương Nguyên Long bước tới bên Vương Minh đang nằm trên ghế sofa, tát một cái.

Bốp!

Tiếng tát vang dội, Vương Minh lập tức tỉnh dậy, hắn chửi rủa.

"Ai dám tát ông đây!"

Bốp!

Chưa kịp nói hết câu, Vương Nguyên Long dùng tay kia tát thêm một cái nữa. Lần này, cả hai má Vương Minh đều sưng lên.

"Cha..."

Vương Minh thấy rõ người tát mình là ai thì khí thế hung hăng ngay lập tức biến mất, hắn dường như rất sợ cha mình, mí mắt cũng run lên.

Vương Nguyên Long giận dữ hỏi.

"Biết mình đã làm gì không?"

Vương Minh biện minh.

"Con chỉ dẫn hai cô gái trẻ đến hát thôi mà?"

Vương Nguyên Long lập tức biến sắc.

"Thế ngươi có biết cô gái đó là ai không?"

"Biết chứ, hai cô sinh viên bán thân mà, cô tên Đình Đình, cũng quen biết lâu rồi..."

"Còn cô kia thì sao?"

Vương Minh nuốt nước bọt.

"Cô kia tên là Tình Tình, lần đầu tiên con gặp, nói là bạn của Đình Đình, nhưng ai chơi với Đình Đình chắc chắn cũng là..."

Bốp!

Vương Nguyên Long tát ngắt lời Vương Minh, mặt hắn lệch đi, khóe miệng bị đánh rách, máu hòa với nước bọt kéo thành sợi đỏ dài.

"Cái thứ dưới của mày mọc trên đầu à? Mày chơi gái tao không quản nhưng tiểu thư nhà họ Tô là mày chơi được sao? Hôm nay nếu không phải tao nhận được tin, nếu không có người cản mày lại, mày suýt chút nữa đã gây ra đại họa, biết không?"

Vương Minh hoảng sợ, vội biện minh.

"Cha... con không biết cô ta là người nhà họ Tô... con thật sự không biết."

Vương Nguyên Long vẻ mặt hận sắt không thành thép, không tiếp tục nổi giận với con trai mà quay sang đạo sĩ giả.

Trước mặt đạo sĩ giả, thái độ của Vương Nguyên Long thay đổi hoàn toàn, ông ta rất lịch sự nói.

"Trùng Dương chân nhân, để ngài chê cười rồi, con trai tôi trước đây không hư hỏng thế này, mấy tháng gần đây không hiểu sao tính cách thay đổi, thường xuyên làm bậy, và mỗi đêm, nó còn phát ra tiếng cười kỳ quái, giống như bị ma nhập."

Nghe thấy Vương Nguyên Long gọi tên giả đạo sĩ, tôi suýt nữa thì bật cười. Tên giả đạo sĩ này rõ ràng đã chuẩn bị trước khi ra ngoài lừa đảo, thậm chí còn tự đặt cho mình một đạo hiệu.

Đạo hiệu là tôn hiệu của đạo sĩ, thường là “mỗ mỗ tử,” “mỗ mỗ chân nhân,” “mỗ mỗ sơn nhân,” “mỗ mỗ tản nhân” hoặc “mỗ mỗ tiên sinh.” Đạo hiệu thường do đạo sĩ tự đặt, nhưng đạo sĩ thật sự sẽ không bao giờ tự đặt cho mình đạo hiệu có chữ “tử” hay “chân nhân,” vì đây là những tôn hiệu chỉ dành cho những người đức cao vọng trọng và có đạo hạnh thâm sâu.

Hơn nữa, không ai tự đặt cho mình đạo hiệu là “Trùng Dương” vì đó là tên của tổ sư Toàn Chân đạo, Vương Trùng Dương. Giống như việc đặt tên con tránh trùng với tên vua chúa thời xưa, tự đặt mình là “Trùng Dương” không sợ bị các đệ tử Toàn Chân phái mỗi người một miếng nước bọt dìm chết sao.

Tôi càng tò mò xem tên giả đạo sĩ này sẽ giải quyết tà khí trong người Vương Minh như thế nào. Nghe thấy lời thỉnh cầu của Vương Nguyên Long, giả đạo sĩ thói quen sờ ria mép của mình. Hắn tự tin nói:

“Vương tổng, ngài đã tìm đến tôi, quý công tử của ngài chắc chắn sẽ được chữa khỏi.”

“Vậy phiền ngài.”

Giả đạo sĩ bước đến bên cạnh Vương Minh, lấy ra một gói giấy hình tam giác từ áo đạo bào. Tôi ngửi thấy mùi thuốc nhè nhẹ, đoán rằng trong gói có chứa một số loại dược liệu. Hắn lẩm bẩm vài câu chú ngữ rồi đặt gói giấy lên lòng bàn tay, dùng lực ép mạnh. Khi hắn mở tay ra, gói giấy bỗng cháy lên.

Ngọn lửa bất ngờ này khiến một số người xung quanh kinh ngạc kêu lên, Vương Nguyên Long và đám thuộc hạ trố mắt ngạc nhiên.

Còn tôi thì chỉ khẽ cười khẩy.

Ngọn lửa màu xanh lục bốc ra khói trắng, bất kỳ ai từng chú ý trong giờ học hóa học đều biết đây là phản ứng của phospho trắng.

Nếu tôi không nhầm, gói giấy đã được bôi một lớp phospho trắng, có điểm cháy là 40 độ C, giả đạo sĩ dùng tay cọ xát gói giấy để tăng nhiệt độ.

Điều tôi khâm phục là dù ngọn lửa phospho trắng có nhiệt độ lên tới 400 độ C, giả đạo sĩ vẫn giữ bình tĩnh, dù có lẽ tay hắn đã được bôi chất chống cháy nhưng vẫn rất nóng nhưng biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi, có thể gọi là Vô tình thiết thủ.

Giả đạo sĩ giơ bàn tay của mình, đi vòng quanh Vương Minh. Khói trắng từ từ xoay quanh, tụ lại trước trán của Vương Minh, như một đám mây.

Đây không phải là phương pháp của Đạo gia mà tôi biết, tôi đoán khói thuốc này thích âm tránh dương, tạo ra hiệu ứng này.

Giả đạo sĩ vẫy tay, dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay, quay lại nói với Vương Nguyên Long:

“Vương tổng, ngài đoán đúng, quý công tử bị ngoại tà xâm nhập mới dẫn đến thay đổi tính cách.”

Vương Nguyên Long vội hỏi: “Trùng Dương chân nhân, xin ngài ra tay giúp con tôi!”

“Vương tổng yên tâm, việc này rất đơn giản.”

Giả đạo sĩ lấy ra một miếng cao hổ, dán lên trán Vương Minh. Vừa dán lên, ánh mắt mờ mịt của Vương Minh lập tức trở nên sáng rõ, khí thế hung hãn trong mắt cũng biến mất.

“Tháo trói cho anh ta, không sao rồi.”

Giả đạo sĩ tháo miếng cao hổ, còn ân cần lau sạch vết thuốc trên trán Vương Minh. Vương Minh được thả ra, Vương Nguyên Long hỏi con trai:

“Con thấy thế nào?”

Vương Minh vui mừng trả lời:

“Con cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.”

Vương Nguyên Long cảm tạ đạo sĩ giả:

“Cảm ơn đạo trưởng đã ra tay giúp đỡ!”

Đạo sĩ giả vuốt ria mép, bình thản đáp:

“Chuyện nhỏ.”

Tôi nhìn vào trán của Vương Minh, càng nhíu mày, điều này thật là... làm bừa!