Thẩm Ninh cũng chẳng hiểu được lý do nên cô cũng không lên tiếng.
“Đi thôi.”
Thời Tinh nói xong thì bèn dẫn đầu đi ra khỏi phòng huấn luyện, Thẩm Ninh yên lặng đuổi theo.
Lúc chia tay, Thời Tinh để lại một câu: “Ngày mai cô lại tiếp tục đến đây luyện tập đi.”
Thẩm Ninh: “...”
Đôi mắt hoa đào của Thời Tinh chứa vẻ thờ ơ nhìn cô: “Có vấn đề gì sao?”
Thẩm Ninh liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy: “… Không có.”
Lúc này Thời Tinh mới thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm cô: “Tôi đi tắm.”
Thẩm Ninh nhanh chóng rời đi.
...
Nước nóng cọ rửa trên người, Thời Tinh lau mái tóc ướt rồi vuốt chúng ra sau đầu, chẳng biết vì sao trong đầu của cô ấy lại hiện lên khuôn mặt của Thẩm Ninh.
Ở trong tiếng nước chợt xen lẫn một tiếng a rất khẽ.
Nhìn mặt cô ngu quá chừng.
Thẩm Ninh trở lại ký túc xá rồi phát hiện bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, ba người ai làm việc nấy và không ai nói chuyện với nhau cả.
Nhưng bởi vì đang cực kỳ mệt mỏi nên Thẩm Ninh cũng không nghĩ gì nhiều, cô tùy ý lên tiếng chào hỏi mọi người rồi đi thẳng vào trong phòng, ai cũng đừng nghĩ đến việc ngăn cản cô, bây giờ cô chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi thôi.
Tuy nhiên cô đi quá nhanh gọn lẹ nên ba người còn lại tiếp tục rơi vào một vòng lặp xấu hổ mới, người đầu tiện không chịu nổi trước chính là Mông Lạc, trước kia bầu không khí ở trong ký túc xá rất hài hòa, cho dù mọi người có bận rộn cỡ nào đi chăng nữa thì khi trở lại ký túc xá bọn họ đều sẽ nói chuyện với nhau ở phòng khách, nhưng bây giờ không giống vậy nữa, như thể có cái gì đó đã thay đổi, trong lòng mọi người đều biết được rõ ràng nên dù Mông Lạc có cố gắng nhịn thêm một chút thì rốt cuộc vẫn không nhịn được, cậu ta đứng dậy đi vào phòng.
Ngải Đức Mông cũng tắt quang não, trước khi rời đi cậu ấy còn lịch sự nói với Tống Đào: “Tôi về phòng đây.”
Đôi mắt Tống Đào cay cay: “Có phải cậu cũng cảm thấy đây là lỗi của tôi không?”
Ngải Đức Mông có tự hỏi về đáp án cho nghi vấn của cô ấy, quả thật cậu ấy cũng không biết rõ ràng mọi chuyện cho lắm, nhất là chuyện liệu Thời Tinh cắt tuyến thể của mình có liên quan đến Tống Đào hay không. Nhưng quả thật không thể phủ nhận rằng đã có mấy lần cậu ấy nhìn thấy Tống Đào và Phó Tranh có cử chỉ thân mật không coi ai ra gì với nhau, trong khi lúc đó Phó Tranh vẫn còn là chồng sắp cưới của Thời Tinh.
Tống Đào cúi đầu không nhìn Ngải Đức Mông nữa, cô ấy sợ nước mắt sẽ chảy ra: “Ừm, tôi biết rồi.”
Ngải Đức Mông do dự một hồi, vốn dĩ cậu ấy cũng là kiểu người không giỏi ăn nói cho nên cuối cùng cậu ấy lựa chọn im lặng và trở về phòng.
Chờ sau khi các bạn rời đi hết rồi, rốt cuộc Tống Đào không kìm nén nỗi khổ sở trong lòng mình được nữa, cô ấy nhịn không được mở quang não lên và muốn gửi tin nhắn cho Phó Tranh, nhìn lịch sử nói chuyện phiếm vô cùng thân mật của hai người một ngày trước, Tống Đào nghĩ thầm liệu cô ấy và Phó Tranh đã thật sự vượt quá giới hạn rồi sao?
Vì sao Thời Tinh lại cắt tuyến thể của mình? Cho dù cô ấy có muốn bức bách Phó Tranh cũng không cần làm đến nước này, tuy rằng Tống Đào cũng chán ghét thân phận Omega nhưng cô cũng không muốn mất đi tư cách làm mẹ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Đào chỉ có thể nghĩ rằng là do tình yêu của Thời Tinh quá cực đoan, nghĩ đến ánh mắt khác thường của các bạn học trong trường, Tống Đào thật sự cảm thấy vô cùng cực khổ nhưng lại không thể tỏ bày với bất kỳ ai, rõ ràng chuyện này không phải lỗi của cô ấy thế mà bây giờ nó còn làm ảnh hưởng đến ba người bạn khác trong ký túc xá, khiến ba người họ xa mặt cách lòng với cô ấy.
Bọn họ đã ở chung với nhau lâu như vậy, cô còn thường xuyên nấu cơm cho mọi người ăn, chẳng lẽ tình nghĩa của bọn họ còn không sánh bằng một người ngoài hay sao.