Thẩm Ninh cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên và mở mắt ra nhìn La Lương, cô liếʍ đôi môi khô ráo rồi trả lời hai chữ: “Thẩm Ninh.”
La Lương gật đầu: “Tiết học hôm nay đến đây thôi, các em về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Ninh thở ra một hơi, cô ngồi bẹp ở chỗ ngồi của mình với dáng vẻ gần đất xa trời: “Tôi thật sự đã suýt chết đó, rốt cuộc là tên điên nào đã tạo ra ABO vậy.”
Hệ thống vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Cậu mạnh thật đó, tôi tên là Tần Dịch, sau này hãy lập đội luyện tập cùng nhau nhé.”
Thẩm Ninh nghe được giọng nói quen thuộc này thì nghiêng đầu nhìn sang, Tần Dịch chính là học sinh nói xấu Phó Tranh công khai trong giờ học, con ngươi cô đảo quanh rồi vô cùng kiên định từ chối: “Không cần đâu.”
Tần Dịch trợn mắt không thể tin nổi: “Tại sao? Tôi rất mạnh đấy.”
Thẩm Ninh chống đỡ cơ thể đứng lên, cô cũng không muốn sau này trở thành đối tượng bị các giáo viên chú ý kỹ lưỡng, làm ơn hãy tha cho cô đi, tất cả mọi người đều là nhân vật quần chúng hết mà nên xin đừng liều mạng như vậy nữa.
Tần Dịch đi theo phía sau cô, thậm chí cả hai Alpha khác cũng đi theo, trong đó một Alpha nữ hình như quen biết với Tần Dịch, thái độ của cô ta cũng rất thân thiết mà khoác tay lên vai Thẩm Ninh: “Đi thôi, chúng ta đi tắm một cái đi, cả người toàn là mùi của Omega, sau này tôi còn muốn tìm Omega của mình nữa đấy.”
Đương nhiên Thẩm Ninh cũng không thích mùi hương trên người mình nên cô chỉ có thể đi chung với bọn họ.
Thế giới có sáu loại giới tính nên đương nhiên cũng có sáu cái phòng tắm, Thẩm Ninh và Alpha nữ tên là Vạn Đan đi tắm chung với nhau.
Lúc Thẩm Ninh chà sữa tắm thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nói: “Cậu nói xem nếu tôi trèo tường cướp người của Phó Tranh thì sẽ ra sao?”
Thẩm Ninh làm người bảo vệ cốt truyện nên lập tức dựng rada lên: “… Sao cậu lại muốn làm chuyện như vậy?”
“Tôi rất thích chị Tinh, nếu như Phó Tranh không thích chị ấy thì tôi em cũng có thể khiến cho chị ấy hạnh phúc.”
Nghe thấy người mà Vạn Đan muốn cướp đi không phải nữ chính Tống Đào, Thẩm Ninh thở phào nhẹ nhõm nhưng cô lại nghe được cô ta thích Thời Tinh, bấy giờ cô khẽ thở dài rồi cảm thán đứa nhỏ này đáng thương quá, bởi lẽ đời này cô ta sẽ không có cơ hội làm chuyện đó, Thời Tinh là nhân vật phản diện nữ trong tiểu thuyết, cô ấy yêu nam chính yêu đến như si như say thế kia thì làm sao có thể thay lòng đổi dạ được cơ chứ.
Nhưng đối phương vẫn tiếp tục: “Bàn về gia cảnh, tôi chỉ kém nhà họ Phó một chút…”
Thẩm Ninh yên lặng mở vòi sen, trong nháy mắt chung quanh trở nên yên tĩnh.
Mãi đến khi cả người cô nhẹ nhàng khoan khoái rồi đi ra ngoài sau khi tắm xong, bọn họ ăn cơm trưa chung với nhau, Thẩm Ninh nói lời tạm biệt với nhóm người đó rồi chậm rãi đi về ký túc xá. Bây giờ thời tiết khá nóng, Thẩm Ninh căn cứ vào bản đồ chọn một con đường nhỏ gần đây có cây che mát để đi về.
“Thời Tinh, rốt cuộc cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu sao?”
Bàn chân vừa nhấc lên phải xấu hổ rụt về, Thẩm Ninh yên lặng núp ở sau cây, cô vẫn không nên quấy rầy nam chính và cốt truyện vào lúc này thì hơn.
Phó Tranh nhìn Thời Tinh bằng ánh mắt chán ghét: “Cuối cùng bây giờ cô cũng đã đạt được mục đích của mình rồi đấy, ông nội tôi bảo tuần này cô phải đi về nhà ăn cơm cùng với tôi.”
Thời Tinh hừ một tiếng, giọng nói vô cùng lãnh đạm: “Có phải anh cảm thấy việc mình vứt bỏ người vợ chưa cưới sắp động dục của mình là đúng hay không?”
Trong mắt Phó Tranh hiện lên vẻ chột dạ, rõ ràng lần nào nói đến kỳ động dục cũng là Thời Tinh cố tình kiếm chuyện với anh, ai biết lần đó là thật đâu: “Trái Đất thời xa xưa có câu chuyện về người chăn cừu nói dối có sói tới, tương tự như thế, làm sao tôi có thể tin cô được?”