Sau Khi Đọc Tâm Phát Hiện Người Chồng Bây Giờ Đổi Người Rồi

Chương 29: Tôi sẽ thực hiện điều ước giúp cậu

Vừa rồi Dung Giản đã nghe thấy tiếng lòng của Phó Sinh Đình, hình như gã lại đang nói chuyện với ai đó, còn nhận được một tấm thẻ điều ước sơ cấp.

Thật là gặp ma giữa ban ngày rồi.

Dung Giản đã thầm âm thầm mưu tính trong lòng, nghĩ cách xác định Phó Thăng Đình là tâm thần phân liệt, sau đó đưa vào bệnh viện tâm thần, để kiếp này gã đừng ra ngoài hại người khác nữa.

Bữa trưa Phó Thăng Đình để Dung Giản chọn một nhà hàng, hôm nay họ không về nhà nữa, chiều Dung Giản trực tiếp làm thủ tục nhập viện, sáng mai là có thể phẫu thuật.

Sau phẫu thuật quan sát ba tiếng là có thể xuất viện, tuy nói là ca phẫu thuật có độ khó rất cao, nhưng vì ở trên cổ, nên không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.

Dung Giản chọn một quán ẩm thực Quảng Đông trong trung tâm thương mại, cậu muốn ăn bồ câu da giòn, Phó Thăng Đình rất dứt khoát đồng ý.

Dung Giản đẩy Phó Thăng Đình vào nhà hàng, ngồi xuống gọi xong món, Phó Thăng Đình đã nóng lòng mở ô vật phẩm ra, nhấp vào sử dụng thẻ điều ước sơ cấp.

"Dung Giản, cậu có mong muốn gì không? Tôi có thể thực hiện giúp cậu."

Khóe môi Dung Giản co rút, nhớ tới thẻ điều ước sơ cấp trong tiếng lòng Phó Sinh Đình nhắc đến.

Quả nhiên đầu óc Phó Sinh Đình hỏng rồi, nếu không sao có thể nấu cơm cho cậu, dẫn cậu đi khám bệnh, còn đồng ý cậu ra ngoài làm việc?

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Phó Sinh Đình, trong lòng Dung Giản rối bời.

Cậu không biết bệnh của Phó Sinh Đình sẽ kéo dài bao lâu, sau này có khỏi hay không?

Hôm nay Phó Sinh Đình đồng ý cho cậu tái xuất đóng phim, hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu, nhưng cậu vẫn luôn không vui nổi.

Bởi vì cậu ký hợp đồng với đoàn phim, đồng nghĩa với một khi cậu vì một số chuyện mà huỷ hợp đồng, cậu sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền cho đoàn phim.

Cậu hoàn toàn không có tiền bồi thường, tuy Phó Sinh Đình là chồng cậu, nhưng bọn họ có thỏa thuận trước hôn nhân.

Phó Sinh Đình sẽ không gánh bất cứ khoản nợ nào của cậu.

Cho nên nếu Phó Sinh Đình cố tình bắt cậu ngừng làm việc vào lúc khởi quay hay giữa chừng quay phim, cậu sẽ vì vi phạm hợp đồng mà gánh một khoản nợ khổng lồ, đến lúc đó bên sản xuất kiện, cậu lại không có tiền, chỉ có thể vào tù.

Cậu thở dài Phó Sinh Đình tính toán quá hay, nhưng lại không kiềm chế được tâm lý may mắn, muốn thừa dịp Phó Sinh Đình tâm thần phân liệt khoét một lỗ hổng quay xong bộ phim.

Giữa cậu và Phó Thăng Đình chưa chắc ai sẽ bị nhốt trước!

Bởi vậy loại cảm xúc mâu thuẫn này khiến cậu khó hiểu lo lắng bất an.

Phó Thăng Đình thấy Dung Giản mãi không nói, chủ động hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái?"

"Không có." Dung Giản nhận ra mình vừa rồi thất thần, hèn nhát cúi đầu.

Phó Thăng Đình dịu dàng cười, cũng không để ý.

"Tôi nói thật đấy, tôi thật sự có thể giúp cậu thực hiện điều ước."

"Ồ." Dung Giản phát hiện hôm nay mà không ước, Phó Sinh Đình sẽ không buông tha mình, mới giả vờ nghiêm túc ước một điều.

"Tôi mong ngày mai phẫu thuật sẽ không đau."

Phó Thăng Đình vừa nghe đã không đồng ý

"Phẫu thuật gây tê, căn bản sẽ không đau mà, cậu ước cái này sẽ lãng phí cơ hội."

Anh đang định khuyên Dung Giản đổi một ước muốn khác, kết quả thẻ điều ước trước mắt Phó Thăng Đình tan thành một tia sáng vàng biến mất không thấy.

Nội tâm Phó Thăng Đình sụp đổ: [Đừng biến mất chứ, quay lại đây! Chúng ta đổi điều ước khác, cái này không tính.]

[Có nghe không? Tao còn chưa xác nhận mà?]

[Còn không nói lý à? Tiểu Ái! Tiểu Ái! Mày ra đây! Trả lại thẻ điều ước cho tao!]

[...]

Nghe thấy tiếng gào thét và kêu la trong lòng Phó Sinh Đình, cảm giác sợ hãi của Dung Giản với Phó Sinh Đình tăng vọt theo đường thẳng.

Nhưng cậu là người lớn thì không thể biến mất tại chỗ được, chỉ có thể không ngừng giảm thấp sự tồn tại của mình, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, sợ tấm thẻ điều ước mà Phó Thăng Đình tưởng tượng ra không còn, sẽ trút giận lên người mình.

Sáng hôm sau trước khi phẫu thuật, bác sĩ gây mê Triệu đến đọc cho Dung Giản các chú ý khi gây mê.

Phẫu thuật tuyến thể không cần gây mê toàn thân, nhưng vì xung quanh tuyến thể có nhiều dây thần kinh, nên gây tê cục bộ không thể làm đến mức hoàn toàn không đau, bác sĩ nói Dung Giản chuẩn bị tâm lý trước.

Tối qua Dung Giản đã lên mạng tra cứu về chuyện phẫu thuật, biết sẽ rất đau, đặc biệt là khi thuốc tê hết tác dụng.

Nhưng cậu cho rằng cho dù đau đến mấy cũng không đau bằng lúc Phó Sinh Đình cắn xé mình, tuy vậy vẫn mất ngủ rất lâu.

Phó Thăng Đình nằm ở giường bên cạnh, phát hiện Dung Giản trằn trọc không ngủ được, bèn đi qua an ủi.

Anh vừa có động tĩnh, Dung Giản nghe thấy lập tứcsợ hãi giả vờ ngủ.

Thậm chí cố tình duy trì một tư thế rất lâu, để không lật người gây ra tiếng động.

Phó Thăng Đình đành phải ở lại giường của mình an ủi Dung Giản, anh biết Dung Giản có thể nghe thấy.

"Hôm nay chẳng phải cậu đã ước phẫu thuật sẽ không đau sao? Tôi sẽ thực hiện điều ước giúp cậu."

"Vâng, cảm ơn ngài."

Dung Giản ngoan ngoãn đáp lại, nhưng cậu mới không tin lời nói nghe có vẻ ngớ ngẩn như vậy.

Nếu Phó Sinh Đình thật sự có thể thực hiện điều ước giúp mình, cậu sẽ ước cho Phó Sinh Đình đi chết đi.