Sau Khi Đọc Tâm Phát Hiện Người Chồng Bây Giờ Đổi Người Rồi

Chương 12: Toàn thân đầy khí chất nghệ thuật

Dung Giản vẫn kiên quyết đòi xuống xe.

"Anh là alpha, để chồng tôi nhìn thấy thì không hay, tôi vẫn nên xuống đi."

Lục Quân cứng rắn khóa cửa xe lại, rồi khởi động xe.

"Không sao đâu, nếu gặp tôi sẽ giải thích."

Dung Giản đành miễn cưỡng nói ra một chuỗi địa chỉ.

"Phiền anh thả tôi xuống cách cổng khoảng một trăm mét là được, cảm ơn nhiều."

Lục Quân dịu dàng nói: "Bạn bè với nhau khách sáo làm gì, hơn nữa cậu đang bị trẹo chân, tôi đưa cậu về nhà chẳng phải là đương nhiên sao?"

Dung Giản miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không nói gì nữa.

Những năm qua, ác ý cậu gặp phải đều đến từ Phó Thăng Đình, nhưng thiện ý cũng không ít, bởi vì cậu mang danh hiệu phu nhân nhà họ Phó, không ít người tỏ ra niềm nở với cậu.

Nhưng Lục Quân là một họa sĩ có chút danh tiếng, nghiêm túc mà nói anh ta hoàn toàn không có chỗ nào cần nịnh bợ nhà họ Phó, Dung Giản không hiểu sự nhiệt tình của anh ta đến từ đâu.

Khi học đại học, Lục Quân từng tỏ tình với cậu, cậu đã từ chối dứt khoát.

Dung Giản còn nhớ lúc đó Lục Quân rất tức giận, cầm loa to tố cáo cậu trong trường suốt ba tiếng đồng hồ.

Nói cậu hư vinh, tham tiền v.v.

Từ đó hai người không còn liên hệ gì nữa.

Tóm lại mang bộ dạng thảm hại này mà gặp Lục Quân, Dung Giản cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Đặc biệt là cậu không dùng miếng dán chặn pheromone, trong xe rất nhanh đã tản ra mùi của cậu.

Khi Lục Quân ngửi thấy mùi, lộ ra vẻ mặt vi diệu, càng khiến Dung Giản không biết chui vào đâu.

Chuyện này có gì khác với việc trắng trợn quyến rũ alpha?

"Xin lỗi, tôi quên dán miếng chặn rồi." Dung Giản hận không thể tìm một lỗ nẻ chui xuống.

"À, không sao." Lục Quân không ở trong kỳ phát tình, thêm vào đó anh ta thuộc cấp bậc không thấp trong alpha, nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

Anh ta tốt bụng lấy ra từ hộp đựng một miếng dán chặn đưa cho Dung Giản.

"Vừa hay ở đây tôi có, đưa cho cậu trước, tránh cho cậu xấu hổ khi gặp cha mẹ chồng."

Dung Giản cảm thấy ấm lòng, nhận lấy bằng hai tay, lịch sự nói một tiếng cảm ơn.

Sau đó hai người không nói gì suốt quãng đường, khi gần đến nhà bố mẹ chồng Dung Giản, Lục Quân lịch thiệp dừng xe cách cổng lớn một trăm mét, lại còn rất ga-lăng xuống xe mở cửa cho Dung Giản.

Ngay lúc Dung Giản xuống xe cảm ơn Lục Quân, cậu phát hiện chiếc Bentley đen của Phó Thăng Đình vừa hay đỗ phía sau.

Dung Giản lập tức lạnh sống lưng, thậm chí cậu bắt đầu cầu nguyện trong xe không có người.

Chỉ là sợ cái gì thì gặp cái đó, Phó Thăng Đình nhìn thấy cậu, kêu tài xế đỡ mình xuống xe ngồi vào xe lăn.

"Cậu cầm cái gì trong tay vậy?" Phó Thăng Đình tò mò điều khiển xe lăn đi về phía Dung Giản.

Hai chân Dung Giản như bị đổ chì, cậu căng thẳng đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, ngay cả nói với Phó Thăng Đình một câu cũng không dám.

Phó Thăng Đình rất hiểu cảm giác sợ hãi của Dung Giản đối với mình, tự mình lấy lại điện thoại của mình, đồng thời cũng phát hiện ra cái túi có ghi miếng dán chặn pheromone.

Giữa hai người có tiếp xúc thân thể, Dung Giản nghe thấy tiếng lòng của Phó Thăng Đình.

[Mua cái thứ gì kỳ quặc thế kia? Còn tưởng sẽ mua điện thoại chứ.]

Tất nhiên là Dung Giản không dám mua điện thoại, cậu mừng vì mình không tiêu tiền của Phó Thăng Đình, nếu không chắc chắn sẽ bị hỏi tội.

Ngay lúc cậu định đẩy xe lăn đưa Phó Thăng Đình về nhà, Lục Quân đã lên xe lại xuống nữa.

Anh ta đứng trước mặt Phó Thăng Đình, thân thiện nói: "Dung Giản, đây chính là alpha của cậu đúng không?"

"Ừm." Dung Giản căng thẳng liếc nhìn Phó Thăng Đình một cái, thấy anh không tỏ ra hung dữ mới cẩn thận giới thiệu: "Chồng tôi, Phó Thăng Đình."

Sau đó cậu lại giới thiệu Lục Quân với Phó Thăng Đình.

"Đây là bạn học đại học của tôi, Lục Quân, anh ấy thấy tôi đang đón taxi, đúng lúc tiện đường nên đưa tôi về."

Dung Giản cố ý nói để giảm thiểu tổn hại đến mức thấp nhất.

Rõ ràng không tiện đường, lại nói thành tiện đường, sợ Phó Thăng Đình gây khó dễ cho Lục Quân.

Ai ngờ Phó Thăng Đình vốn luôn kiêu ngạo tự đại trong lòng của cậu, lại chủ động bắt tay Lục Quân với thái độ thân thiện.

"Thật là phiền anh rồi, đúng lúc đến cửa nhà rồi, anh Lục có thời gian không, vào nhà ngồi chơi một lát?"

Trái tim Dung Giản bởi vì câu nói này mà nhảy lên tận cổ họng.

Nhưng Lục Quân thức thời từ chối, anh ta bước xuống xe chỉ là muốn chào hỏi thôi.

Dù sao Phó Thăng Đình cũng là người thừa kế khó gặp được của nhà họ Phó, Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Phó thị, đâu phải ai muốn gặp là được gặp.

Phó Thăng Đình thấy Lục Quân từ chối, lại hàn huyên với anh ta vài câu, rồi sau đó nhìn theo xe Lục Quân rời đi.

Anh không phải nguyên chủ, nên rất tôn trọng bạn bè của Dung Giản.

Sau khi Lục Quân đi, Dung Giản nghe thấy tiếng lòng của Phó Thăng Đình.

[Chắc người này là họa sĩ nhỉ? Toàn thân đầy khí chất nghệ thuật.]

Dung Giản đẩy Phó Thăng Đình đi vào sân, nghĩ bụng Phó Thăng Đình nhìn người chuẩn như vậy từ khi nào?