Lâm Lạc cẩn thận bưng chén thuốc trong tay, chậm rãi tiến về phòng ngủ phía Nam, từng bước đi đều rất cẩn trọng, phảng phất như trên tay không phải là chén thuốc mà là một bảo vật vô cùng quý giá. Thật ra, cũng đúng, chén thuốc này đã tốn không ít tiền, gần như hết một nửa tài sản hiện tại của y. Nếu không phải tình thế cấp bách, y sẽ không cắn răng mà mua.
Lâm Lạc khẽ đẩy cửa phòng, tiếng kẽo kẹt vang lên, hắn nhìn thấy căn phòng sạch sẽ cùng đứa trẻ vẫn đang nằm trên giường hôn mê. Đặt chén thuốc lên bàn bên giường, y thử độ ấm trên trán đứa trẻ, xác định không nóng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nâng người đứa trẻ ngồi tựa vào giường. Mặc dù đứa trẻ đã gầy đi nhiều vì bệnh, nhưng với thân thể hiện tại của Lâm Lạc, việc di chuyển vẫn không dễ dàng.
Sau khi đỡ đứa trẻ vào tư thế nửa nằm, Lâm Lạc thở dốc nhẹ, nhưng không dám nghỉ ngơi, sợ chén thuốc nguội mất tác dụng. Y cầm muỗng, bắt đầu từng muỗng một đút thuốc cho đứa trẻ. Đứa trẻ vẫn còn hôn mê, không thể tự uống thuốc, Lâm Lạc nhẹ nhàng bóp miệng hắn, đút một muỗng rồi nâng cằm để hắn nuốt. Động tác này vừa tốn thời gian lại rất tốn sức, chỉ mới đút được nửa chén thuốc, trán Lâm Lạc đã lấm tấm mồ hôi.
Khi Lâm Lạc đút hơn phân nửa chén thuốc, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động và tiếng cãi nhau, rõ ràng có nhiều người đang tiến về phía Lâm Lạc. Y ngừng tay, quay đầu nhìn về phía cửa, do dự một chút rồi vẫn quyết định đi ra xem. Đặt chén thuốc còn lại nửa chén xuống, Lâm Lạc đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, Lâm Lạc thấy Triệu Đại Hòa, người hầu cũ của nhà Đoạn gia, cùng vợ anh là Miêu Đại Ni đang chặn một đám người, cố gắng không cho họ tiến vào. Triệu Đại Hòa và vợ chỉ có hai người, không thể ngăn được đám đông, nhưng họ vẫn nỗ lực chặn lại. Hai bên lời qua tiếng lại, căng thẳng đến mức sắp động tay động chân.
Lâm Lạc hít sâu một hơi, xụ mặt bước tới và nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các người là ai, đến đây làm gì?!”
Nghe Lâm Lạc nói, đám người kia liền dừng lại và đồng loạt nhìn về phía y. Người dẫn đầu là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, mặc bộ quần áo vải bố. Nhìn thấy Lâm Lạc, ánh mắt bà ta lóe lên tia vui sướиɠ mãnh liệt, rồi nói: “Lạc Nhi, ta đến đón con về nhà! Lúc trước mẹ cũng không muốn xa con, nhưng nhà Đoạn gia giàu có, chúng ta không thể đối đầu, nên đành để con vào nhà họ. Hiện tại phu thê Đoạn gia đã chết, con có thể về nhà với mẹ. Chúng ta đến đón con về!”
Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Lâm Lạc, Phương Thúy Hoa. Bà ta nghe nói Đoạn gia phu thê đã chết, chỉ còn lại Đoạn Cẩm và Lâm Lạc quản gia. Trước đây, khi Đoạn gia phu thê còn sống, họ là hộ giàu có nhất nhì trong thôn, để lại nhiều tài sản. Giờ đây, Đoạn Cẩm lại bệnh nặng, tài sản kia chắc chắn sẽ thuộc về Lâm Lạc. Phương Thúy Hoa và chồng đã bàn bạc, tin rằng với tính cách mềm yếu của Lâm Lạc, chỉ cần họ nói vài lời ngon ngọt, Lâm Lạc sẽ theo họ về. Khi đó, họ có thể lấy tài sản Đoạn gia rồi gả Lâm Lạc đi, lúc đó còn có thể đổi được một khoản lễ hỏi.
Nghĩ đến điều này, Phương Thúy Hoa nhìn Lâm Lạc, người trước đây gầy như xác ve, nay đã được chăm sóc tốt, ánh mắt bà ta toát lên đầy sự tham lam.
Sau khi Phương Thúy Hoa nói xong, những người Lâm gia theo sau cũng hùa theo, nói rằng bà ta nhớ Lâm Lạc, và bây giờ Lâm Lạc có cơ hội về nhà, nên hãy trân trọng cơ hội này. Chưa kịp để Phương Thúy Hoa nói thêm lời ngon ngọt, Lâm Lạc đã nhìn lướt qua đám người Lâm gia và chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo sự mong đợi: “Thật vậy sao? Mẹ thật sự đến đón con về nhà sao?”
Phương Thúy Hoa gật đầu, gương mặt háo hức: “Đương nhiên, mẹ đến đón con về nhà.”
Lâm Lạc tỏ ra tin tưởng, trên mặt hiện ra vẻ mong đợi hơn, giọng nói vui mừng: “Mẹ, con sẽ về nhà với mọi người. Những ngày qua, con một mình chăm sóc Đoạn Cẩm, thực sự rất khó khăn. Về nhà cũng tốt, còn có thêm người chăm sóc cậu ấy.”
Nghe Lâm Lạc nói muốn về nhà, ban đầu Phương Thúy Hoa cảm thấy mừng rỡ, nhưng khi nghe Lâm Lạc muốn mang Đoạn Cẩm về cùng để chăm sóc, bà ta lập tức kêu lên kinh hãi: “Nhà của chúng ta sao có thể mang theo cái tai họa này về, con là người nhà họ Lâm, hắn thì không. Hắn theo chúng ta về làm gì?”
Lâm Lạc ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Nhưng hắn hiện tại như thế này, nếu để hắn ở lại một mình, hắn sẽ không sống nổi.”
“Hắn không phải là người nhà chúng ta, muốn chết thì chết đi, dù sao cha mẹ hắn đều đã chết, hắn cũng nên đi chết đi!”
Phương Thúy Hoa quá kích động, giọng nói bén nhọn, khiến chim trên nóc nhà cũng giương cánh bay lên. Trong phòng, người nằm trên giường cố gắng mở mắt, phẫn hận nhìn thoáng qua ngoài phòng, chưa kịp nghe rõ đã lại ngất đi.
Lâm Lạc thấy Phương Thúy Hoa nói lỡ, đang che miệng mình, trong mắt lộ ra vài phần đau thương: “Mẹ, con e rằng không thể về cùng mọi người. Lúc trước, con vào Đoạn gia đã làm lễ và viết thư đoạn thân với Lâm gia. Hiện giờ con đã là người của Đoạn gia, chăm sóc Đoạn Cẩm là trách nhiệm của con.”
Phương Thúy Hoa sửng sốt, không ngờ Lâm Lạc lại nói ra việc này, mặt bà ta lập tức khó coi, nhưng nhanh chóng tìm cớ: “Đó là khi phu thê Đoạn gia còn sống, giờ họ đã chết, khế ước đó không còn giá trị.”
Lâm Lạc chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt khẩn thiết của họ, tiếp tục nói: “Đoạn phu nhân trước khi chết đã đưa khế ước lên tộc trưởng làm chứng. Trong hộ tịch, con đã là phu lang của Đoạn Cẩm. Khế ước này quy định đồng ruộng của Đoạn gia do tộc trưởng phân phối, ba phần thu hoạch sẽ thuộc về con và Đoạn Cẩm làm lương thực. Nếu Đoạn Cẩm chết, đồng ruộng sẽ giao cho tộc trưởng quản lý, sung vào tộc kho. Nếu Đoạn Cẩm còn sống, đồng ruộng sẽ do tộc trưởng quản lý, chúng con cũng chỉ được nhận lương thực mỗi năm.
Tiền bạc trong nhà đã dùng hết vào việc chữa bệnh cho phu thê Đoạn gia và tổ chức tang lễ. Hiện tại, tiền thuốc cho Đoạn Cẩm cũng do tộc trưởng đồng ý bán mấy mẫu ruộng để trả, còn phải mượn thêm chút tiền mới duy trì được. Sau này, nếu Đoạn Cẩm khỏi bệnh, chúng con sẽ cùng nhau trả nợ. Nếu bệnh không khỏi, dù thủ tiết, con vẫn phải trả nợ.”
Phương Thúy Hoa và những người đi cùng nghe xong, trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ đến để chiếm lợi, hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này.
Phương Thúy Hoa lập tức hét lên: "Đồ độc phụ chết tiệt! Nàng ta chết rồi mà còn không buông tha cho con, vậy mà còn tính toán đâu ra đấy cả rồi sao."
Lâm Lạc đợi bà ta mắng xong mới chậm rãi nói: "Mẹ, con không thể cùng mẹ về nhà. Dù có về cũng chỉ là gánh nặng. Nhưng hiện tại mẹ đã đến đây, chứng tỏ mẹ nhớ con, con thật sự rất vui. Mẹ, con hiện tại rất cần sự giúp đỡ. Đoạn Cẩm còn đang hôn mê, cần rất nhiều tiền thuốc men. Mẹ có thể cho con mượn ít tiền để qua những ngày khó khăn này không?"
Phương Thúy Hoa không cam lòng, nghe Lâm Lạc nói vậy, bà biết không chỉ không lấy được tiền mà còn phải bỏ tiền ra, điều này bà tuyệt đối không chấp nhận. Sốt ruột, bà ta nói: "Con đang nói gì vậy, ta nào có tiền cho con đâu cơ chứ. Dù có đưa con mượn, với tình hình của con và Đoạn Cẩm hiện tại, tiền đó cũng như ném xuống sông mà thôi."
Lâm Lạc kinh ngạc nhìn bà ta, dường như không tin rằng bà ta có thể vô tình như vậy.
Phương Thúy Hoa thấy ánh mắt ngạc nhiên và khó tin của Lâm Lạc, biết không thể lợi dụng gì từ y, nên quyết định dứt khoát nói: "Nếu con không thể cùng ta về nhà, chúng ta cũng đã viết thư đoạn tuyệt, từ nay về sau coi nhau như không quen biết nhau."
Nói xong, Phương Thúy Hoa cùng mọi người vội vàng rời đi, gần như chạy trốn, chỉ sợ bị Lâm Lạc liên lụy và phải cho mượn tiền.
Lâm Lạc nhìn bóng dáng họ rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy không đáng cho chủ nhân cũ của thân thể này.
Nhớ đến chén thuốc trong phòng, Lâm Lạc quay lại nói chuyện với Triệu Đại Hòa và vợ, nhờ họ đóng cửa chính, rồi tiếp tục vào phòng chăm sóc Đoạn Cẩm.
Khi vào phòng, Lâm Lạc phát hiện giường như có dấu hiệu bị xê dịch, nhưng người nằm trên giường vẫn hôn mê, nên y cho rằng đó là ảo giác và tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Nhìn đứa trẻ nằm trên giường, nhớ đến hình ảnh đứa bé mũm mĩm trong ký ức của mình, giờ đây gầy gò và yếu đuối, Lâm Lạc không khỏi thở dài: “Ta là cô nhi, bây giờ ngươi cũng thành cô nhi. Sau này ta sẽ coi ngươi như đệ đệ ruột của mình, chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau. Nếu ngươi vẫn không tỉnh, ta sẽ chăm sóc ngươi đến khi không thể nữa.”
Ngón tay đứa trẻ trên giường khẽ động, mí mắt run rẩy dữ dội, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Lạc chăm sóc Đoạn Cẩm suốt mấy ngày, mỗi ngày đều không ngừng đút thuốc, nhưng người nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cho đến hôm nay, thuốc sắp hết, Lâm Lạc nhìn đứa trẻ gầy đi nhiều, vẫn còn hôn mê, liền cắn răng vào huyện thành, tìm lại vị đại phu đã từng khám cho Đoạn Cẩm để lấy thêm vài thang thuốc.
********
Lời của edit:
Đây là lần đầu tiên bước vào con đường dịch truyện nên mong mọi người góp ý cũng như bỏ qua sai sót ạ