Lúc đầu anh cho rằng, nhìn vào hiệu suất làm việc của thời gian vừa rồi, hôm nay anh ít nhất cũng phải làm đến đêm khuya, nhưng chẳng hiểu sao chỉ mất hai tiếng đã làm xong hết mọi thứ. Kiểm tra lại một lượt cũng không phát hiện ra sai sót gì, anh vừa ngạc nhiên vừa thoải mái gửi lại tài liệu cho thầy.
Xong việc, Mạc Lệnh Thu lái xe đi siêu thì mua chút đồ ăn, về nhà làm một bữa tối đơn giản rồi vào thư phòng đọc sách.
Ra ngoài đã gần nửa tháng, ngày mai là cuối tuần, sau khi ngày cuối tuần trôi qua, anh sẽ phải thường xuyên đưa sinh viên theo. Nhiệm vụ giảng dạy cho nghiên cứu sinh ở Đại học A tương đối thoải mái, giáo sư hướng dẫn có quyền quyết định lớn về chương trình giảng dạy. Ngoài những môn bắt buộc, phần nghiên cứu luận văn thường ngày có thể do giáo sư hướng dẫn suy nghĩ về cách tiếp cận và chọn chủ đề để thảo luận. Để giảng dạy kĩ càng cho sinh viên, tất nhiên Mạc Lệnh Thu phải chuẩn bị bài giảng đầy đủ.
Thấy đã đến mười một giờ, hôm nay Mạc Lệnh Thu cũng chẳng chạy bộ vào buổi tối, anh vọt vào phòng tắm tắm rửa rồi lên giường nằm. Đang lúc buồn ngủ, âm thanh thông báo của Wechat đột nhiên vang lên, Mạc Lệnh Thu với lấy di động đặt trên tủ đầu giường, nhìn người gọi đến rồi ấn nút nghe.
"Alo."
"Thầy Mạc bận rộn quá nha, muộn thế này mới nghe điện thoại của người ta." Giọng nói của người kia rất nhẹ nhàng, vừa nghe đã thấy đó là người có tính tình tốt.
Vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Lệnh Thu dần trở nên dịu dàng: "Sao muộn rồi cậu còn gọi cho tớ thế?"
"Cậu chưa xem tin nhắn của tớ à?"
"Tớ chưa, tớ đang sửa sang lại tài liệu." Mạc Lệnh Thu nói xong, thu nhỏ màn hình cuộc gọi lại, đã thấy đối phương gửi cho mình bảy, tám tin nhắn, nội dung đại khái là hỏi anh có muốn đi ăn cơm chung không.
Người gọi đến là Phàn Niên, người bạn duy nhất của Mạc Lệnh Thu từ bé đến lớn. Tính cách của Mạc Lệnh Thu hơi nhạt nhẽo, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng bạn bè chân chính thì gần như là chẳng có ai. Phàn Niên và anh cùng tốt nghiệp ở Đại học A, Phàn Niên học y, anh học văn. Vì hai người tham gia chung câu lạc bộ, Phàn Niên rất ngoan ngoãn, bất giác đã trở thành bạn thân của Mạc Lệnh Thu.
Nhưng sau khi tốt nghiệp anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Phàn Niên ở lại Đại học A làm bác sĩ của trường.
"Kì động dục của cậu đã kết thúc chưa?" Giống như Mạc Lệnh Thu, Phàn Niên cũng là omega, nhưng đối phương công khai giới tính của mình. Một tuần trước, kì động dục của Phàn Niên đến đúng theo dự liệu, đối phương đã sớm đoán trước được rồi nói với Mạc Lệnh Thu, sau đó xin nghỉ một tuần, về nhà trải qua kì động dục đầy gian nan.
"Ừm." Phàn Niên thở phào nhẹ nhõm: "Phải nói là không có alpha quả thực rất khó khăn."
Phàn Niên cũng là người độc thân hai mươi chín năm nay, mỗi kì động dục đều tự mình cố gắng vượt qua.
"Cậu đi tìm đi."
Phàn Niên nghe thấy thế thì cười to: "Còn lâu tớ mới cần nhé, không phải người có độ xứng đôi 100% thì thôi bỏ qua đi."
"Đâu có dễ như thế." Mạc Lệnh Thu thấy suy nghĩ của Phàn Niên rất ngây thơ, rõ ràng muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân, nhưng lại cố chấp với độ xứng đôi của chất dẫn dụ. Phải biết rằng, trên thế giới mấy tỉ người này, chỉ có một người duy nhất có thể đạt đến độ xứng đôi 100% với chất dẫn dụ của mình, kiếp trước có thắp hương cũng chưa chắc đã gặp được. Người muốn kết hôn sinh con, ai thấy người tương đối phù hợp chẳng chấp nhận sống chung với nhau?
Phàn Niên biết trong lòng Mạc Lệnh Thu chắc chắn ghét bỏ sự ngây thơ của mình, cậu cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa, mà quay sang hỏi chuyện ăn cơm: "Tớ nói này, cậu đi gần nửa tháng nay rồi, chẳng tìm thấy người đâu, bao giờ mới rảnh để đi ăn cơm với tớ thế?"
"Ngày mai." Mạc Lệnh Thu lập tức trả lời.
"Được." Phàn Niên đồng ý luôn, cậu làm bác sĩ của trường học, thực sự rất rảnh rỗi, "Cậu muốn ăn ở gần trường hay đi vào trung tâm thành phố?"
"Tớ ăn ở đâu cũng được."
"Thế thì ăn ở gần trường nhé, có quán đồ Nhật mới mở ăn cũng ổn đấy." Phàn Niên đã muốn đi check-in ở quán đồ Nhật đó từ lâu, vừa hay bây giờ hẹn được Mạc Lệnh Thu.
"Được." Mạc Lệnh Thu đồng ý, không nhịn được mà nói thêm vài câu, "Mười một rưỡi ngày mai tớ đến phòng y tế tìm cậu."
"Aiya, nhờ thầy Mạc đi thêm vài bước nữa nhé." Phàn Niên vui vẻ nói. Anh làm bác sĩ ở khu Bắc, phòng y tế còn được đặt ở tầng dưới kí túc xá nam, mặc dù hai khu Nam Bắc chỉ cách nhau một con đường, nhưng từ phòng y tế ở chỗ hẻo lánh này đến văn phòng của Mạc Lệnh Thu cũng phải đi mất hơn mười phút.
Mạc Lệnh Thu bằng lòng chủ động đến đây thật là tốt quá đi, Phàn Niên là một người không thích vận động chút nào.
"Khách sáo quá." Mạc Lệnh Thu xụ mặt nói đùa.
Phàn Niên bị anh chọc cười, cầm điện thoại nằm lên giường: "À này, sao cậu quen Tưởng Thần Minh thế?"
Mạc Lệnh Thu sửng sốt, không biết tại sao đối phương lại nhắc đến Tưởng Thần Minh: "Chỉ gặp hai lần, không quen."
Câu trả lời rất đơn giản, Phàn Niên sắp xếp lại từ ngữ một lúc rồi mới nói: "Tớ nói cậu nghe, hôm nay tớ nhìn thấy ảnh của hai người ở trên diễn đàn trường."
Mạc Lệnh Thu không dùng diễn đàn, anh không biết cái cậu đang nói là cái gì.
Phàn Niên cũng không giải thích, cậu định làm việc của một "bà mối": "Có điều...Diện mạo của cậu ta cũng xem như là hình mẫu lí tưởng của cậu đúng không? Tính tình cũng rất tốt, danh tiếng ở khu Bắc này cũng rất tốt luôn, cậu..."
Đối với loại mai mối ngớ ngẩn này của bạn tốt, Mạc Lệnh Thu nhanh chóng cắt ngang: "Nhỏ quá."
Phàn Niên trừng mắt, giải thích: "Này, không thể nói đàn ông nhỏ đâu."