Lúc cởϊ áσ, Tưởng Thần Minh ngửi thấy mùi hương trên quần áo thì thất thần trong chốc lát.
Ở trên đó, không chỉ có mùi chất dẫn dụ của bản thân, mà còn có mùi sữa ngọt đã nhạt dần, nếu không ngửi kĩ sẽ rất khó nhận ra, đây là mùi hương của Mạc Lệnh Thu.
Vì hai người họ không có bất kì tiếp xúc cụ thể nào nên mùi hương phai đi nhanh cũng là điều dễ hiểu, nhưng không biết tại sao, Tưởng Thần Minh mơ hồ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nếu như trước giờ Mạc Lệnh Thu luôn giả làm alpha, vậy chẳng phải cậu là người đầu tiên ngửi được mùi chất dẫn dụ thật của đối phương sao?
Vừa nghĩ đến đây, người luôn không có hứng thú với omega như Tưởng Thần Minh lại thấy hơi vui vẻ.
Một giọt nước từ vòi sen rơi xuống vai cậu, Tưởng Thần Minh đang nghĩ về Mạc Lệnh Thu bỗng nhiên tỉnh táo lại, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: Cậu điên thật rồi.
___
Mạc Lệnh Thu tắm xong thì chìm vào giấc ngủ sâu, hơn nữa ngày hôm nay anh quá mệt, nằm trên giường một lúc đã tiến vào mộng đẹp.Ngày hôm sau, anh vừa tỉnh dậy, còn chưa rửa mặt xong đã thấy điện thoại đổ chuông.
Người gọi đến là người thầy khi trước dạy anh ở Đại học A, vị giáo sư già đã tám mươi tuổi rồi nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh. Lần này đối phương gọi điện đến nói khá ngắn gọn và súc tích, giờ ông đang có một hạng mục nghiên cứu văn học, muốn giao cho Mạc Lệnh Thu hoàn thành công việc sơ bộ.
Mạc Lệnh Thu nghe xong phần giới thiệu hạng mục, trong lòng thầm đánh giá sơ qua về độ khó của nó, việc chuẩn bị cho hạng mục này vừa khéo phù hợp để anh đưa hai nghiên cứu sinh mình hướng dẫn đi mở mang kiến thức, bèn không chút do dự đồng ý.
"Mọi người xuất phát từ sáng nay đi, xe và khách sạn đã được sắp xếp rồi, lát nữa thầy sẽ gửi nội dung hạng mục vào hòm thư của em."
"Vâng ạ, làm phiền thầy rồi."
Tắt điện thoại, Mạc Lệnh Thu nhanh chóng gửi thông tin cho hai sinh viên của mình, sau đó cấp tốc thu dọn hành lí, ngồi xe đến chỗ tập hợp.
Khi anh đến địa điểm khảo sát đã là hơn ba giờ chiều, cùng với hai sinh viên ăn một bữa cơm chiều đơn giản rồi ai về phòng người đó để nghỉ ngơi.
Mạc Lệnh Thu nghiện sạch sẽ, vào trong phòng rồi, anh lau hết những thứ cần sử dụng và những thứ có thể có vấn đề về vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ tự mình mang theo rồi ngồi trước máy tính kiểm tra tài liệu.
Trong ghi chép không có nhiều thông tin mới, Mạc Lệnh Thu bỗng thấy mệt mỏi, nhìn đồng hồ, mới qua nửa tiếng đồng hồ.
Lúc mới đầu, anh phớt lờ chuyện đó, cố chống đỡ viết thêm một lúc, sau đó trực tiếp ngủ gục trên bàn, lần nữa mở mắt đã là một tiếng sau.
Chuyển động chiếc cổ đau mỏi, Mạc Lệnh Thu đứng dậy, ngẩn người nhìn chằm chằm tuyết trắng trên vách tường.
Trong giấc ngủ vừa rồi, anh đã nằm mơ, mơ thấy Tưởng Thần Minh, hơn nữa giấc mơ đó thực sự khó nói thành lời.
Mạc Lệnh Thu sờ gương mặt nóng bừng, trong lòng tràn đầy sự khó tin, nghĩ thế nào anh cũng không nên mơ thấy Tưởng Thần Minh, chưa kể còn ngủ trong lúc đang làm nghiên cứu, thực sự không giống bản thân thường ngày.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Mạc Lệnh Thu cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trạng thái của đêm qua, anh vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt, ép buộc bản thân tỉnh táo lại rồi tiếp tục làm việc. Nhưng dễ dàng nhận thấy, lại hai tiếng đồng hồ trôi qua, Mạc Lệnh Thu nhìn ghi chép không có mấy thông tin quan trọng, lông mày xinh đẹp nhăn lại, cái kiểu hiệu suất làm việc này mà nói ra ngoài, chắc sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Vì không để lãng phí thời gian, Mạc Lệnh Thu gọi hai sinh viên ra ngoài ăn tối, sau đó ngồi trong thư viện cả đêm.
Hai sinh viên kia khổ không tả nổi, bọn họ mới được phân đến chỗ Mạc Lệnh Thu, chỉ nghe đồn rằng Mạc Lệnh Thu là người đẹp lạnh lùng trầm mê với nghiên cứu học thuật, bây giờ xem ra, đâu chỉ là người đẹp lạnh lùng, mà còn có vẻ như là một người đẹp lạnh lùng độc ác nữa.
"Thầy, thầy ơi, thầy có muốn nghỉ ngơi chút rồi xem tiếp không?" Một sinh viên to cao là alpha dè dặt hỏi người còn đang chăm chú xem sách.
Tay cầm bút của Mạc Lệnh Thu dừng lại một chút, lắc đầu: "Không cần đâu, hai em mệt rồi thì về trước đi, thầy xem thêm lúc nữa."
Hai sinh viên ngơ ngác nhìn nhau, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
Mạc Lệnh Thu thấy họ đứng bên bàn không động đậy, ngẩng đầu lên nói: "Hai em về đi."
Nghe thấy câu này, hai sinh viên như được đại xá, vội vàng thu dọc đồ đạc rồi chào Mạc Lệnh Thu, ngay cả bữa sáng bọn họ cũng không muốn ăn, chỉ muốn quay về ngủ một giấc.
Sau khi hai sinh viên kia rời đi, Mạc Lệnh Thu dường như kiệt sức, tư thế ngồi nghiêm chỉnh lúc đầu đổ sụp xuống, ghé lên bàn ngẩn người nhìn chằm chằm cuốn sách gần như không có tiến triển gì sau một đêm.
Cuối cùng, anh có chút ủ rũ dọn dẹp đồ đạc rời khỏi thư viện.
Nửa tháng sau, Mạc Lệnh Thu luôn trong tình trạng đầu óc trên mây, anh vẫn hoàn thành công việc thầy giao cho, nhưng đối với anh, hiệu suất công việc lần này thực sự không cao bằng những lần trước. Với lại trong nửa tháng này, Mạc Lệnh Thu phát hiện bản thân không chỉ không thể tập trung chú ý trong thời gian dài, mà còn xuất hiện cảm xúc chống cự với alpha xuất hiện cạnh mình.
Nếu những alpha đó không tỏa chất dẫn dụ ra thì anh cũng không thấy khó chịu, nếu một người vô tình tỏa ra chất dẫn dụ, Mạc Lệnh Thu sẽ cảm thấy hoảng loạn, vừa hoảng loạn thì Tưởng Thần Minh sẽ xuất hiện trong đầu óc anh. Trên đường ngồi xe quay về thành phố A, anh lại mơ thấy cảnh tượng hai người lần đầu gặp nhau.
Mạc Lệnh Thu vốn tưởng rằng chuyện đó đã qua rồi, nhưng chuyện lần này khiến anh cảm thấy, tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở anh, mọi chuyện chưa hề kết thúc, thậm chí còn có thứ gì đó anh hoàn toàn không biết đã xảy ra biến hóa.
Nghĩ đến đây, Mạc Lệnh Thu sắc mặt lạnh lùng kéo hành lí về bãi đỗ xe của đại học A, anh bắt đầu cân nhắc về việc có cần gọi điện cho bệnh viện tư nhân, hẹn trước thời gian làm kiểm tra sức khỏe hay không.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ, phía trước bất thình lình xuất hiện một người, anh ngửi được mùi hương chất dẫn dụ khiến anh "nhớ nhung" nửa tháng kia. Vừa ngẩng đầu, đã thấy Tưởng Thần Minh cười tủm tỉm đứng ngay trước mặt.