Cậu không muốn chen chúc với người khác, suy nghĩ một lát rồi chạy ra phía ngoài trường. Dù sao thì chạy quanh sân thể thao cũng là chạy, chạy bên ngoài cũng là chạy, chẳng có ảnh hưởng gì cả.
Sau khi Mạc Lệnh Thu chạy được ba vòng quanh con đường thân thuộc, anh dừng lại làm vài động tác thả lỏng chân tay, thở hổn hển rồi chạy tiếp lần thứ hai.
Khi chạy qua chỗ ngoặt của con ngõ nhỏ, anh đã gặp Tưởng Thần Minh - người vừa mới phát hiện ra chỗ này và còn chưa chạy được một vòng.
Cả người Mạc Lệnh Thu cứng đờ, anh nhạy cảm ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi chất dẫn dụ đắng chát, tim anh đập nhanh hơn, theo đó là cả người trở nên khô nóng, đôi chân lảo đảo, trực tiếp ngồi sụp xuống đất.
Nhận thấy sự khác thường, Tưởng Thần Minh cũng dừng lại, vừa xoay người đã thấy Mạc Lệnh Thu ngồi dưới đất thở không ra hơi, gương mặt vốn trắng nõn giờ lại đỏ rực.
Tưởng Thần Minh nghĩ: Nếu không nhầm thì người ngồi dưới đất kia có lẽ là Mạc Lệnh Thu - cố vấn nổi tiếng của khoa Văn học, người mà khi còn trẻ đã được nhà trường để ý đến, alpha cao cấp vinh dự lấy được nhiều giải thưởng quốc gia.
Nhưng bây giờ, trong không khí dần tản ra mùi sữa ngọt thơm ngát, Tưởng Thần Minh nhìn người đang ngồi trên mặt đất, lại nhìn ngõ nhỏ chẳng có một bóng người, trong lòng nổi lên một suy đoán lớn mật.
"Thầy Mạc, thầy là omega sao?"
Mặc dù tất cả đều không thích hợp, nhưng khi bị đoán trúng giới tính đã được che giấu nhiều năm, Mạc Lệnh Thu vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt sau thấu kính ẩm ướt ửng đỏ.
Rõ ràng anh đã xịt thuốc ức chế, còn uống thuốc ức chế dài hạn, từ trước đến nay thuốc chưa từng mất hiệu lực, sao bây giờ lại chẳng có chút tác dụng nào?
Không nhận được câu trả lời như trong dự đoán, nhưng Tưởng Thần Minh có thể nhận thấy được tình hình hiện tại ngày càng nguy hiểm. Mùi sữa ngọt ngào trong không khí dần trở nên nồng hơn, nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù ở gần chỗ bọn họ không có người, alpha cách đây hơi xa mà ngửi thấy mùi cũng sẽ chạy đến đây.
"Chậc" một tiếng, Tưởng Thần Minh với ý chí hơn người đè xuống xao động trong lòng, ngồi xổm xuống hỏi anh: "Thầy mang thuốc ức chế không?"
Mạc Lệnh Thu thở hổn hển, yếu ớt lắc đầu.
Loại thuốc ức chế dài hạn mà anh dùng trước giờ không bán trên thị trường, bởi vì thuốc chưa từng mất đi hiệu lực, cho nên anh không hề chuẩn bị thuốc ức chế thông thường bên người.
Người tính tình tốt như Tưởng Thần Minh hiếm khi có chút gắt gỏng, nhưng ngại vì đối phương là giảng viên nên cũng không dám nổi cáu. Cậu luống cuống vò tóc, lấy điện thoại gọi cho tài xế taxi là beta - người không ngửi được mùi của chất dẫn dụ.
Cũng may chiếc taxi này không cách xa chỗ bọn họ lắm, Tưởng Thần Minh vì để cố gắng giảm bớt ảnh hưởng đến Mạc Lệnh Thu nên đứng ở cuối ngõ, vừa trông coi anh, vừa cố gắng ép mình tỉnh táo lại.
Mạc Lệnh Thu cũng không phải đèn cạn dầu, sau khi nhận thức được không biết tại sao bản thân bị ép động dục, dựa vào ý chí mạnh mẽ và phản kháng lại theo bản năng, anh cố gắng không để chất dẫn dụ của mình điên cuồng tỏa ra.
Sau khi taxi đến, Tưởng Thần Minh nhanh chóng chạy đến trước mặt Mạc Lệnh Thu, nhẹ nhàng bế người đàn ông trưởng thành cao một mét tám lên, chạy ra khỏi ngõ nhỏ rồi chui vào trong xe.
"Đi đâu đây?" Mặc dù tài xế là beta, sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ, nhưng nhìn hai người họ chật vật như thế, có lẽ ông cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Vốn tưởng rằng bọn họ muốn đi khách sạn, không ngờ Tưởng Thần Minh lại nói ra một địa điểm khiến ông hơi ngạc nhiên.
"Thế Hào Hoa Uyển."
Thế Hào Hoa Uyển là khu dành cho người giàu có tiếng ở thành phố A, có tổng cộng mười khu biệt thự, mỗi một khu đều vô cùng sang trọng, không chỉ có sân ở ngoài mà mấy khu lớn nhất còn có cả bể bơi. Ánh mắt của tài xế nhìn Tưởng Thần Minh lập tức thay đổi, ông vừa lái xe vừa quan sát nhất cử nhất động của hai người ngồi sau thông qua kính chiếu hậu.
Bởi vì không gian trong xe khá nhỏ, Mạc Lệnh Thu gần như dán sát vào người Tưởng Thần Minh, triệu chứng của kì động dục ngày càng rõ ràng.
Ban đầu, Tưởng Thần Minh muốn ngồi cách xa Mạc Lệnh Thu, nhưng ý thức được mình đang ở trong xe, có ngồi xa đến mấy thì cũng không đáng kể, chỉ có thể mặc kệ Mạc Lệnh Thu ôm lấy cánh tay mình để giảm bớt sự khó chịu.
Mặc dù bị ép động dục, nhưng đầu óc của Mạc Lệnh Thu vẫn còn chút tỉnh táo, anh có thể biết chính xác đây là chỗ nào, người bên cạnh mình là ai, ngay cả lòng tự trọng cao cũng đang không ngừng nhắc nhở anh rằng, tuyệt đối không được khuất phục bản năng.
Tưởng Thần Minh nắm chặt tay, mắt nhìn chằm chằm đèn đường không ngừng hiện lên bên ngoài, thầm mong tài xế có thể đi nhanh hơn chút.
Đột nhiên, Mạc Lệnh Thu kéo Tưởng Thần Minh, khàn giọng nói: "Chung cư Nguyên Kiều, nhà của tôi."
Tưởng Thần Minh hơi ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, cậu vỗ phía sau ghế của tài xế, nói: "Chú ơi, phiền chú đi đến chung cư Nguyên Kiều."
Chung cư Nguyên Kiều nằm ở ngay giao lộ phía trước, với tình hình hiện tại, bất kể là cậu hay là Mạc Lệnh Thu cũng đều không thể chờ đợi thêm được nữa.
******
Lời của tác giả:
Thiết lập:
Học sinh ưu tú hở chút lại gãy chân công (alpha) x nghiêm túc thận trọng mỹ nhân lạnh lùng giáo sư thụ (omega)
Công thụ cách nhau 5 tuổi