Mê Luyến Tội Nhân: Hận Em, Khao Khát Em

Chương 6

Thiên Vũ sực nhớ tới cái lúc mẹ ngã từ ban công xuống, cậu bé hớt hải chạy ra vườn, chạy đến chỗ sân dưới ban công đó. Một hình ảnh kinh hoàng đập vào đôi mắt trẻ thơ đáng thương, cậu thấy mẹ nằm đó, trên mặt cỏ ướt đẫm nước mưa và máu, máu vẫn đang chảy ra, hoà với nước mưa nhuộm đỏ cả một vùng cỏ xanh mướt.

“Mẹ ơi!” Cậu bé lao đến, ôm chầm lấy mẹ mình, khóc nức nở. “Mẹ ơi, mẹ sao thế này, mẹ ơi, mẹ!”

Bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu mẹ tựa vào lòng, người mẹ còn lại những hơi thở yếu ớt, có thể nói là những hơi thở cuối cùng đưa tay lên xoa nhẹ lên gò má ứng hồng thấm đẫm nước mưa hoà với nước mắt.

Người phụ nữ hé mắt nhìn con trai, nụ cười yếu ớt xuất hiện trên gương mặt đau đớn. “Vũ... Vũ à... con yêu của mẹ… Mẹ xin lỗi… Mẹ yêu con nhiều lắm...” Cô cố gắng nói từng từ một cách khó khăn, rồi sau đó lịm đi.

Thiên Vũ hoảng loạn, gào khóc trong màn mưa mù mịt, tiếng khóc trẻ con xé lòng vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch lạnh lẽo.

Nhưng đâu có lạnh bằng lòng người…

Trong đêm tối, Thiên Vũ lê từng bước chân nhỏ bé đáng thương không biết sẽ đi đâu, chỉ biết phải chạy, phải tìm ai đó cứu mẹ mình. Cậu không thể để mẹ chết được, không thể để ông chú độc ác đó thắng được. Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng cậu bé vẫn chạy, quyết tâm không dừng lại.

Cậu chạy mãi, đến khi đôi chân mỏi nhừ và không thể tiếp tục chạy nữa. Cậu ngồi phịch xuống dưới mái hiên của một ngôi nhà gần đó, thở dốc. Cậu bé khóc nức nở, cầu nguyện có ai đó sẽ tìm thấy mình và giúp mẹ cậu.

Đúng lúc đó, cánh cửa ngôi nhà mở ra, một người phụ nữ trung niên bước ra nhìn cậu bé ướt đẫm nước mưa.

“Ôi trời, cháu bé, đêm hôm khuya khoắt mưa gió bão bùng thế này, sao cháu lại ở đây?” Bà hỏi, giọng tràn đầy sự lo lắng.

Thiên Vũ vội vàng ôm chầm lấy chân người phụ nữ, ngẩng đầu mắt ngấn nước cầu xin.

“Làm ơn... làm ơn giúp mẹ cháu với... mẹ cháu bị thương... ở đằng kia ạ...” Thiên Vũ nức nở nói, chỉ tay về phía căn nhà lớn nơi mẹ cậu đang nằm.

Người phụ nữ nghe vậy, cũng hốt hoảng nhìn theo hướng chỉ của Thiên Vũ, rồi không chần chừ mà gọi ngay cho cảnh sát và xe cấp cứu. Sau đó, bà bế cậu lên, vỗ về an ủi: “Rồi, ngoan, cháu bé à. Chúng ta sẽ giúp mẹ cháu. Đừng lo lắng, mẹ cháu sẽ ổn thôi.”

Thiên Vũ gật đầu, nước mắt vẫn lăn dài. Cậu chỉ biết hy vọng, trong lòng nguyện cầu rằng mẹ sẽ được cứu. Còn người phụ nữ vội vã bế cậu vào nhà lấy ô, sau đó hớt ha hớt hải cùng cậu chạy về nhà cậu trong màn mưa buốt lạnh.