Nhận Nhầm Boss Linh Dị Thành Đối Tượng Yêu Đương

Chương 27

Không có ai muốn thành nhóm với Lục Quả.

Tề Huy thầm thở dài.

Tuy muốn cho Lục Quả một không gian riêng nhưng Tề Huy lại không muốn anh cảm thấy bị cô lập.

Dù tình nghĩa có cho có mượn hay lợi ích không cao nhưng Tề Huy vẫn là bạn tốt của Lục Quả.

Tề Huy cầm quả bóng chuyền đi về phía bóng người dường như bị mọi người phớt lờ ở góc sân.

Có vẻ như là cảm nhận được Tề Huy đang đến gần, bóng người đang cúi đầu kia hơi ngẩng lên.

Dưới mái tóc dài quá độ dường như có ánh mắt đang nhìn về phía Tề Huy.

Tề Huy dừng lại trước mặt anh, ôm quả bóng chuyền, nói với anh: "Lấy được bóng rồi này."

"Có muốn chơi không?" Tề Huy mỉm cười.

Người có mái tóc dài che mắt dường như luôn nhìn Tề Huy, ánh mắt đó dần chuyển thành ánh mắt khiến người ta sợ hãi.

Một cơn ớn lạnh vô hình âm thầm lan tỏa ở góc sân.

Tí tách.

Hai giọt chất lỏng không rõ nguồn gốc rơi xuống sân từ dưới mái tóc dài.

Chất lỏng làm ướt mặt đất, biến thành hai chấm màu đỏ tươi làm cho mặt đất trở nên đậm màu, dường như mùi máu đã tan vào trong không khí.

Tề Huy không để ý đến chi tiết này, chỉ nghĩ là Lục Quả đang khóc.

Trong lòng cậu cảm thấy không biết phải làm sao.

Có vẻ như từ lúc cậu bắt đầu cho Lục Quả vay tiền, anh đã dễ khóc như vậy rồi.

Có lẽ là... Cuối cùng cũng gặp được người giúp đỡ mình.

Tề Huy lập tức nhìn Lục Quả mà liên tưởng đến bộ truyện tranh thiếu niên mình từng đọc, nhân vật chính trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng gặp được thầy hoặc đàn anh đáng tin cậy thì sẽ khóc.

Người kia im lặng nhìn chằm chằm vào Tề Huy.

… Nhìn.

Anh, nhìn... Cậu.



Anh đi tới.

Một người chẳng bao giờ sợ lạnh mà lại không khống chế được, duỗi đôi tay nhợt nhạt tím tái ra, cố gắng ôm lấy thiếu niên trước mặt.

Đôi mắt bị tóc che phủ đang rỉ máu, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Bàn tay nhợt nhạt đang định ôm lấy thiếu niên chợt dừng động tác, cử động cứng ngắc khiến cho cơ thể suýt ngã xuống đất.

Anh đến tìm cậu.

Như thể có một cây bút đen vô hình đã khắc sâu vào trái tim lạnh giá, rồi bắt đầu điên cuồng viết chữ.

"Cậu ấy đến tìm cậu, cậu ấy đến tìm cậu, cậu ấy đến tìm cậu, cậu ấy đến tìm cậu..."

Chữ viết chồng lên nhau từng lớp, giống như từng lớp mạng nhện, cuối cùng trở thành một mớ hỗn độn màu đen vì quá dày.

"Tề Huy!"

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói, Tề Huy vô thức quay người lại.

Bàn tay tái nhợt đang định bắt lấy tay Tề Huy.

Ở giữa sân.

Nhóm nhỏ đang dựa theo thói quen trước đây mà phân nhóm, chia thành hai nhóm khác nhau để chơi bóng chuyền.

Tô Minh, đại ca của nhóm nhỏ, quay đầu nhìn về góc sân.

Đỗ Phong đang cầm bóng chuyền thấy vậy lập tức nháy mắt với Hoàng Thắng.

Những người khác trong nhóm nhỏ cũng đến xem náo nhiệt, lơ đãng nhìn sang.

Tất cả bọn họ đều nhớ rằng trước đây Tề Huy vẫn luôn chơi nhóm với Lục Quả. Nhưng bây giờ Lục Quả chưa đến lớp, vậy Tề Huy sẽ thành nhóm với ai?

Mọi người trong nhóm nhỏ bắt đầu đưa ra suy đoán.

Tô Mình nhìn quanh thì thấy Tề Huy đang đi về phía góc sân, trên tay cầm quả bóng chuyền.

Xung quanh Tề Huy không có bạn cùng lớp, nên cậu một thân một mình đến góc sân, có vẻ là muốn tập một mình.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Minh mím môi, đang nghĩ xem có nên đi tới mời Tề Huy vào nhóm với mình để cùng tập không.

Lúc Tô Minh đang suy nghĩ.

Thiếu niên đứng ở một góc sân đã mở miệng nói chuyện.

Nói xong, thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ.

Đồng tử của Tô Minh lập tức co rút.

Góc sân đối diện với thiếu niên trống không, chẳng có gì cả.

Vậy là đang nói chuyện với ai?

Tô Minh lập tức sải bước đến, lớn tiếng gọi cậu thiếu niên:

"Tề Huy!"

Thiếu niên vô thức quay lại, nhìn thấy cậu ta.

Tô Minh bước nhanh hơn, đi về phía thiếu niên.

Tề Huy nghe thấy có người gọi tên mình, vô thức quay đầu lại thì thấy một bạn cùng lớp đang bước nhanh về phía mình.