Nhận Nhầm Boss Linh Dị Thành Đối Tượng Yêu Đương

Chương 11

Lớp 12/1 cũng là cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như vậy, có một số bạn học đang nói chuyện phiếm, có một số bạn học đang chia sẻ đồ ăn vặt, cũng có một số bạn học đang tranh thủ thời gian để chép bài tập.

Sau khi đi đến cuối lớp học, Lục Quả im lặng ngồi xuống chỗ của mình.

Anh hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng lưng của người kia ở đằng trước.

Thiếu niên đang sắp xếp lại sách giáo khoa, trông cũng giống như những bạn học khác, mang trong mình sức sống của tuổi trẻ, rất phù hợp với khung cảnh náo nhiệt xung quanh.

Như vậy rất tốt.

Lục Quả dời ánh mắt, hơi cúi đầu.

Đến buổi chiều, các bạn học đều hơi xao lãng, dù sao thì hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ đang ở trước mắt nha! Đám học sinh cấp ba khốn khổ chỉ được nghỉ một ngày. Chỉ có chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần có thể an ủi lòng người.

Đầu óc vất vả ngụp lặn trong biển bài tập cần phải được an ủi trong ngày nghỉ!

Mặc kệ các học sinh có xao lãng như thế nào, giáo viên vẫn tranh thủ giảng bài đến phút cuối cùng, sau khi chuông hết tiết reo lên mới thông báo tan học.

“Tan học nhé!!!”

Một nhóm lớn học sinh ngay lập tức chạy ào ra ngoài.

Hôm nay, rác mà Tề Huy vứt là một cái chai rỗng.

Lục Quả im lặng ngồi tại chỗ.

Đợi đến khi tất cả mọi người đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình anh, anh mới đứng lên, đi về phía thùng rác ở phía sau.

Lục Quả đã nhớ rất kỹ vị trí của cái chai rỗng kia, cũng nhớ tất cả số rác mà các bạn học khác đã vứt đi sau đó.

Sau khi đi tới thùng rác, Lục Quả cúi người xuống, loại bỏ những vật cản khác và tìm thấy cái chai rỗng một cách chính xác.

"Lục..." Tiếng gọi bất ngờ từ bên ngoài lớp học tạm ngưng một chút.

Lục Quả siết chặt cái chai rỗng trong tay.

“Lục Quả, mày tới đây một lát.” Người ngoài cửa đi vào lớp học, đi về phía cuối lớp.

Lục Quả cầm chai rỗng, thẳng người lên, xoay người lại thì nhìn thấy một thành viên của nhóm nhỏ trong lớp.

Nhìn thấy đối phương sắp đi đến đây, Lục Quả ngay lập tức nhét cái chai rỗng kia vào cặp sách, sau đó kéo khóa cặp lại.

Người đến cảm thấy rất bực mình, nhưng cũng không tính toán nhiều, ai sẽ cướp chai rỗng của anh chứ.

"Cầm đồ của cậu, đến đây một chuyến." Người đó nói.

Lục Quả im lặng đeo cặp sách, cầm túi nilon màu đen lên.

"Chậc." Hình như người đó suy nghĩ một hồi, sợ Lục Quả chạy mất, kéo áo Lục Quả, đi ra ngoài: "Đến đây một chút, có việc tìm cậu."

Ra khỏi lớp học, cách đó không xa có mấy người đứng ở hành lang, chặn đường đi đến cầu thang.

"Nhanh lên chút nào." Người kéo ống tay áo Lục Quả rất mất kiên nhẫn.

Lục Quả bị kéo vào nhà vệ sinh cuối hành lang bên trái.

Trong nhà vệ sinh đã có người chờ từ lâu.

Người được gọi là anh Tô - Tô Minh nhìn Lục Quả một cái, chỉ nói một câu: "Tránh xa Tề Huy một chút."

Mấy người trong nhóm nhìn nhau một cái, nhưng bây giờ việc đánh người quan trọng hơn.

Việc đánh người, họ có chừng mực.

Rất nhanh, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng đấm đá.

Đánh gần xong, thấy mũi Lục Quả đã chảy máu, Tô Minh gọi họ đi mất.

Một nhóm người ồn ào đi ra ngoài, bàn xem lát nữa đi đâu ăn thịt nướng.

Một lúc sau nhà vệ sinh trở nên yên tĩnh.

Lục Quả im lặng đứng dậy, việc đầu tiên là nhặt cặp sách đen dưới đất. Anh cúi đầu, kéo dây kéo cặp sách, thấy chiếc bình trong cặp sách không bị đè hỏng, anh kéo lại dây kéo cặp sách, phủi sạch cặp sách rồi đeo lên. Sau đó anh lau máu ở mũi, cuối cùng nhặt túi rác màu đen lên, ôm mặt bị thương về nhà.

Hôm nay Lục Quả về nhà sớm hơn mọi ngày.

Mẹ Lục nhìn vết thương trên mặt anh, không nhịn được bật khóc, nhưng cũng chỉ có thể lau nước mắt, sau đó thì thầm lẩm bẩm, bảo cha Lục đi đòi công lý cho Lục Quả.

Lục Quả im lặng ăn tối.