Nhận Nhầm Boss Linh Dị Thành Đối Tượng Yêu Đương

Chương 5

Quả nhiên không ai lập nhóm với anh.

Tề Huy cầm bóng chuyền đi qua.

“Lục Quả.”

Ở cùng lớp lâu thế, Tề Huy cũng biết tên anh.

Người cúi đầu đứng trong góc hơi ngước lên, nhìn thấy thiếu niên tắm dưới ánh mặt trời, sau lưng như tỏa ra ánh sáng đi tới.

“Lập nhóm với tôi không?”

Lục Quả nheo mắt lại, rõ ràng sợi tóc dài đã che đi đôi mắt, nhưng vẫn cảm thấy mặt trời hôm nay hơi chói mắt.

Thiếu niên âm u tạm dừng một lúc, sau đó khẽ gật đầu. Mặt trời nóng rực chiếu lêи đỉиɦ đầu, tỏa ra hơi nóng, phản chiếu bóng người gầy yếu dưới chân anh.

Tề Huy vẫn không thấy rõ biểu cảm anh như trước, cũng không thấy được gương mặt bị tóc mái che lại của anh.

Có điều chuyện này không quan trọng. Tề Huy tìm Lục Quả lập nhóm, Lục Quả đồng ý là được.

“Chúng ta qua bên đó đi.” Tề Huy ôm bóng chuyền, chỉ vào một góc ở sân thể dục, đúng lúc chỗ đó không có ai.

Lục Quả vẫn gật đầu như trước.

Vì thế Tề Huy ôm bóng chuyền dẫn Lục Quả tới góc sân thể dục.

Tề Huy đi đằng trước, bước chân hơi nhanh, còn Lục Quả đi đằng sau, bước chân chậm chạp, nhìn từ xa Lục Quả như một cái bóng đen theo sát sau lưng Tề Huy.

Đi theo sát sao, tham lam vô độ.

Giữa sân thể dục có một nhóm nhỏ, có người vô tình nhìn góc sân thể dục mới phát hiện một màn này.

“Ôi đệt!” Cậu ta khoa trương nói: “Không thể nào? Thằng kia đi theo Tề Huy? Tề Huy cũng không chê...”

Người nói chuyện chính là nam sinh cao to lực lưỡng xô đẩy trong lớp trước đó, nhưng cậu ta chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.

“Được rồi luyện tập đi.” Trong nhóm nhỏ, nam sinh đẹp trai ngầu lòi thu hồi tầm mắt vờ như lơ đãng nhìn về phía kia lại, cầm bóng chuyền bắt đầu luyện tập.

“Dạ, anh Tô.” Đối diện với anh đại của nhóm, nam sinh cao to không dám nói tiếp, không chú ý đến hai người ở góc sân nữa, bắt đầu luyện tập bóng chuyền.

Các học sinh đều lập nhóm hai người bắt đầu phối hợp luyện tập, cả sân thể dục càng thêm ồn ào.

Nam sinh đẹp trai nhân lúc rảnh tay khi tập bóng chuyền, thỉnh thoảng lơ đãng nhìn hướng góc sân thể dục, thấy hai người đang luyện tập bóng chuyền, chợt cảm thấy chói mắt.

Thu hồi tầm mắt, nam sinh đẹp trai tiếp tục luyện tập bóng chuyền, có điều sắc mặt hơi âm u.

Tại góc sân thể dục.

Tề Huy đang chăm chỉ luyện tập bóng chuyền với Lục Quả. Bóng chuyền tung lên cao, xẹt qua một độ cong đẹp đẽ trên không trung, được người khác bắt lấy một cách chuẩn xác rồi đánh bật về.

Bàn tay nhợt nhạt với những vết sẹo bắt được quả bóng chuyền, và trả bóng chuyền lại bằng một cú xoay cổ tay. Một đôi mắt bị mái tóc che khuất đang nhìn chàng trai đối diện.

Mặt quá mức chói mắt, cảnh sắc xung quanh như mờ dần, đến đường viền gương mặt thiếu niên cũng bị ánh sáng lu mờ.

Trong bức ảnh chói sáng, chỉ có thể thấy rõ cặp mắt của cậu.

Bộp.

Đã đón được bóng chuyền.

Cảnh tượng xung quanh khôi phục lại hiện trạng, tiếng các học sinh quanh đó đột nhiên ập tới như tiếng sóng biển, phá vỡ sự yên lặng kỳ dị.

Đồng tử bị tóc mái che khuất run lên, lông mi cụp xuống, lát sau mới ngước lên.

Tiết thể dục rất nhanh đã kết thúc. Các học sinh đã lâu chưa được thả lỏng trả bóng chuyền về chỗ, cười đùa với chúng bạn, kết nhóm quay về lớp học.

Sau khi trả bóng chuyền, Tề Huy lau mồ hôi trên trán, nói với Lục Quả: “Cậu chuyền bóng giỏi đấy.”

Có khả năng bắt bóng chính xác và gần như không bao giờ bỏ lỡ bóng, giúp hai người không cần thường xuyên chạy đi nhặt bóng, Lục Quả thật sự là một đối tác tốt nhất trong trò chuyền bóng.

Lục Quả im lặng, lát sau mới đáp: “Ừm.”

Lúc trước khi không ai lập nhóm cùng, anh thường luyện tập trong góc một mình, bởi vì cuối kỳ phải thi môn thể dục.

Lục Quả vẫn cúi đầu, im lặng kiệm lời như trước, hoàn toàn tách biệt với những bạn học cười nói hoan hô xung quanh.