Nhận Nhầm Boss Linh Dị Thành Đối Tượng Yêu Đương

Chương 2

Học sinh hẳn nên trở về chỗ ngồi trước khi giáo viên đến để chuẩn bị vào học.

Tề Huy vừa bước vào lớp đã nhìn thấy mấy cái chai rỗng. Trong không gian trống trải phía sau phòng học, trên mặt đất rải rác mấy chai nước, cực kỳ dễ thấy, thu hút sự chú ý của mọi người.

Một cái chai lăn tới phía trước, nằm trên lối đi nhỏ, một đầu tựa vào chân bàn, các bạn học gần đó không ai để ý tới, cứ như cái chai không hề tồn tại.

Ngọn nguồn của mọi quỹ đạo là chiếc bàn lẻ loi ở cuối lớp.

Chiếc bàn không hiểu vì lý do gì mà bị đập cong, tuỳ tiện nằm ở đó, lộ ra hộc bàn chứa đầy đề thi và sách giáo khoa. Trên chiếc ghế ở nơi xa có treo một chiếc cặp sách màu đen vừa dơ vừa rách rưới, ở chân ghế là một đống túi nilon đen.

“Reng, reng, reng…”

Đột nhiên, tiếng chuông vào lớp vang lên.

Khắp khuôn viên trường, những học sinh chưa quay lại lớp đều lập tức vội vã quay về. Còn các học sinh trong lớp cũng lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị vào học.

Ban sinh ngoài lớp cuối cùng cũng động đậy, cậu ta cúi mặt bước vào, theo lối nhỏ đi về phía cuối phòng học.

Dọc đường đi cậu ta đều cúi đầu, lúc đi ngang qua chai nước trên mặt đất thì lặng lẽ nhặt chai nước lên.

Chuông vào học đã vang lên, giáo viên sẽ đến lớp nhanh thôi.

Nếu giáo viên đến mà bạn học này vẫn chưa nhặt xong đồ và trở về chỗ ngồi thì không tốt lắm nhỉ?

Tề Huy bước nhanh tới.

Nam sinh cúi đầu lặng lẽ nhặt chiếc chai rỗng lên. Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn lọt vào tầm mắt cậu ta.

Khác với bàn tay nhợt nhạt đầy sẹo của mình, bàn tay đó trắng trẻo, sạch sẽ, trông rất mềm mại.

Bàn tay trắng nõn nhặt một chiếc chai rỗng. lên

Nam sinh cúi đầu hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt bị mái tóc dài che mất, không biết có nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó hay không. Chỉ ngước lên một lúc rồi nam sinh lại cúi đầu xuống, im lặng.

Cậu ta im lặng như cây nấm mục nát trong góc, không ai quan tâm đến, có lẽ ngay cả chính cậu ta cũng không thèm để ý.

Tề Huy bước nhanh đến phía cuối lớp, nhanh chóng giúp nhặt những chiếc chai rỗng trên mặt đất.

Chẳng mấy chốc, tất cả chai nước trên mặt đất đều được nhặt lên. Tề Huy đi theo bước chân nam sinh, đi về phía chiếc bàn xiêu vẹo kia.

“Két…”

Chiếc bàn cọ sát vào sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai. Chiếc bàn được kéo lại ngay ngắn.

Nam sinh cúi đầu nhặt túi rác màu đen trên mặt đất, bỏ mấy vỏ chai nhặt được vào túi rác.

Tề Huy đi qua, bỏ chai rỗng trong tay vào luôn, túi rác đen nhanh chóng đầy lên.

Thời gian cấp bách, hẳn là giáo viên sắp đến rồi.

Tề Huy gật đầu, quay người đi về chỗ ngồi của mình.

Phía sau cậu, nam sinh cầm túi rác đen đứng thẳng ở đó, như đang nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, lại như không phải.

Trước khi giáo viên đến, Tề Huy đã trở về chỗ ngồi, lấy sách giáo khoa ra đặt lên bàn, chuẩn bị học.

Các học sinh xung quanh cậu tò mò nhìn qua.

Loại ánh mắt này đã bắt đầu xuất hiện từ khi Tề Huy đi đến phía sau lớp học. Các bạn học vẫn luôn nhìn Tề Huy, như thể nhìn thấy chuyện gì kỳ lạ lắm.

Tề Huy không quan tâm ánh mắt của người khác.

Nói chính xác thì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác.

"Tề Huy, cậu..." Bạn cùng bàn ngập ngừng muốn nói lại thôi, cau mày như không hiểu Tề Huy đang làm gì.

"Vào học rồi." Tề Huy ngắt lời cậu ta.

Bạn cùng bàn đành phải nuốt lại những lời định nói.

Thiếu niên đến giúp đã trở về chỗ ngồi của mình, người cầm túi rác đen cũng chậm rãi cúi đầu, đặt túi rác đen xuống gầm bàn.

Túi rác đen được đặt gọn trong phạm vi bàn, không làm phiền người khác. Ngay cả khi chủ nhân của nó ngồi xuống thì cũng ép hai chân vào túi rác đen, không để túi rác đen ra bên ngoài.

Nam sinh cúi đầu ngồi xuống ghế, lấy một cuốn sách giáo khoa phẳng và sạch sẽ ra đặt lên bàn.