Hôn Nhân Tạm Được

Chương 14

Chương 14
Hai người dùng cơm ở quán nữ phó, trong lúc Tương Trữ Chiêu bất ngờ không có xoi mói với cơm cùng phục vụ trong tiệm, nhưng đối Tuyên Hòa mà nói, bình thản của nam nhân liền giống như sự im lặng trước cơn bão.

Thật vất vả, sau khi cậu cùng nữ phó chơi một game nhỏ, thuận lợi chụp ảnh chung, Tương Trữ Chiêu mới đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Tuyên Hòa vén màn, đi theo sau đối phương, mới ra khỏi tiệm, liền phát hiện trời giống như muốn mưa, mưa bụi tinh tế lất phất rơi xuống. Lúc này Tương Trữ Chiêu nói: “Ở chỗ này chờ, tôi đi lái xe lại đây.”

Cậu ngẩn ra, nói: “Được…” Thế là đối phương liền chạy ra khỏi mái hiên đón nhận từng giọt mưa lạnh lùng, đi vào một ngõ tắt nhỏ mà bọn họ đậu xe.

Tuyên Hòa phục hồi tinh thần lại, trong lúc nhất thời ẩn ẩn có chút cảm động. Tuy rằng cậu không rõ vì sao Tương Trữ Chiêu lại để cậu chờ ở chỗ này, có lẽ chính là săn sóc khó gặp, nhưng tóm lại là làm cho cậu không cần gặp mưa, rõ ràng chỉ là loại việc nhỏ này, lại làm cho Tuyên Hòa cảm thấy ấm áp. Cậu mới nghĩ như thế, bỗng nhiên lại nhớ tới sức đề kháng của thân thể đối phương không tốt, cho dù chỉ là dầm một chút mưa, cũng có thể cảm mạo sinh bệnh, không khỏi có chút lo lắng.

Cậu đứng ở tại chỗ đợi một hồi, không lâu sau, bên cạnh xuất hiện một người đàn ông trung niên, ước chừng bốn năm mươi tuổi, vừa nói chuyện điện thoại vừa lộ ra nụ cười, nụ cười kia cực kỳ bình thường, nhưng không biết vì sao, Tuyên Hòa lại cảm thấy gương mặt xa lạ kia có chút quen mắt, chờ đến lúc cậu muốn nhìn kỹ lại, người đàn ông kia đã xoay người rời khỏi.

Tuyên Hòa kinh ngạc nhìn bóng dáng người đàn ông trong màn mưa, bên tai nghe thấy thanh âm không kiên nhẫn của Tương Trữ Chiêu: “Lên xe đi.” Cậu quay đầu lại, xe của nam nhân đang đứng ở ven đường, thế là vội vàng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Nhanh lên về nhà, vừa rồi anh bị mắc mưa, tốt nhất nhanh về nhà tắm…”

Cậu vừa mới nói đến một nửa, Tương Trữ Chiêu ở bên cạnh đồng thời đánh hắt xì, than thở nói: “Em thật nhiều lời.”

“Nếu anh mất hứng, sau này em sẽ không nói.” Tuyên Hòa nhíu mày.

“Tôi lại không có mất hứng.” Nam nhân hừ một tiếng, đúng là vẫn nghe lời tăng tốc, không mất bao lâu liền tới cửa nhà; anh tùy ý để xe ở trước sân, liền cùng Tuyên Hòa xuống xe, đi vào trong phòng.

Tương Trữ Chiêu tự lên lầu, Tuyên Hòa đoán đối phương muốn đi tắm, hơi hơi thả lỏng, tự mình cũng nhanh chóng đi tắm, đem chiến lợi phẩm vừa mua cất vào phòng sưu tầm, chỉ tùy tay cầm mấy quyển manhua, trở về phòng nằm ở trên giường đọc.

Thời điểm đối phương tắm xong, cứ thế đi tới, ngay cả khuôn mặt đều ửng hồng; Tuyên Hòa nhìn nam nhân đang mặc áo ngủ, nói: “Muốn uống chút đồ uống nóng không, em bảo người hầu chuẩn bị.”

“Ừ.”

Đối phương ừ một tiếng, thế là Tuyên Hòa gọi điện thoại nội tuyến, bảo nữ dong chuẩn bị cà phê nóng Tương Trữ Chiêu muốn uống cùng trà sữa nóng của mình, không lâu sau, nữ dong liền bưng những thứ đó tới, Tuyên Hòa nói cảm ơn xong nhìn nữ dong đóng cửa, lúc này mới xoay người đang muốn thay Tương Trữ Chiêu quấy cà phê, liền phát hiện đối phương dựa ở đầu giường, tóc ướt sũng, vội vàng nói: “Anh sao không sấy tóc?”

“Phiền toái.” Nam nhân lười biếng nói.

Tuyên Hòa bất đắc dĩ, đành phải lấy máy sấy, cắm vào ổ điện bên cạnh nói: “Em sấy cho anh.”

Cậu leo lên giường, ngồi xuống bên cạnh đối phương, mắt thấy đối phương cao hơn cậu, nếu hai người đều ngồi sẽ khó hoạt động; cậu mới muốn nói cái gì, Tương Trữ Chiêu liền cúi người xuống, gác lên đùi cậu, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Sấy nhanh lên a.”

Thanh âm nam nhân có chút mềm mại, tuy là thúc giục lại không có ý mệnh lệnh, Tuyên Hòa giật mình, mở máy sấy giúp Tương Trữ Chiêu sấy khô tóc, thậm chí thỉnh thoảng lấy ngón tay xác nhận độ ẩm; một lát sau, cậu nói: “Tóc của anh thật mềm…”

“Kế tiếp, là muốn nói tính tình tôi phá hư?” Tương Trữ Chiêu cười giễu nói.

“Xem ra anh bị nói như vậy không ít.” Tuyên Hòa hơi nở nụ cười, bỗng nhiên nhớ tới, người có thể giống như vậy thân thiết đυ.ng đến tóc nam nhân, còn nói ra những lời này, hơn phân nửa là tình nhân lúc trước của đối phương; cậu tưởng tượng như thế, tươi cười liền có chút cương lại.

“Từ nhỏ mẹ tôi thường nói như thế.” Tương Trữ Chiêu không phát hiện khác thường của cậu, nhắm mắt lẩm bẩm nói.

Tuyên Hòa không đáp lời, cũng không thể nói rõ cỗ nhiệt lưu quỷ dị trong lòng mình kia là cái gì, đơn giản là mặc kệ; ngón tay cậu dịu dàng vuốt ve mái tóc dần dần khô của đối phương, thậm chí sờ sờ cái lỗ tai mềm mại ấm áp, bỗng nhiên ý thức được giờ phút này nam nhân đang ở trong trạng thái bình tĩnh hiếm thấy, kìm lòng không được nói: “Tính tình phá hư cũng không có gì, anh đối với em tốt lắm.”

Đáp lại của Tương Trữ Chiêu là một tiếng “hừ”.

Tuyên Hòa không nghĩ gây gổ, tắt máy sấy, hơi hơi khom người hôn nhẹ lên lỗ tai ấm áp của nam nhân, nói: “Tóc khô rồi, em bưng cà phê lại đây cho anh nhé?”

Tương Trữ Chiêu chậm rãi đứng dậy, từ trong tay Tuyên Hòa tiếp nhận cà phê nóng hổi, bất ngờ nói: “Đúng rồi, chuyện vừa mới hẹn tôi thiếu chút nữa quên mất. Gọi là Parmaid sao?”

Tuyên Hòa ngẩn ngơ, suýt nữa kêu sợ hãi ra tiếng.

“Cùng nhau chơi đi.” Tương Trữ Chiêu cười khẽ nói.

Ở trong mắt Tuyên Hòa, nụ cười bình thản không mang theo chút lệ khí này so với ác ma mỉm cười còn thấy khủng bố tà ác hơn.

Cậu chần chừ hồi lâu, chung quy cầm máy tính xách tay lại, khởi động máy xong chọn biểu tượng màu phấn hồng của trò chơi, thế là hình ảnh trên màn hình lập tức nhảy ra trang chủ, bên cạnh còn có bản đồ CG bút pháp tinh xảo, bốn nữ diễn viên sắp một hàng theo thứ tự. Tuyên Hòa đưa máy tính cho Tương Trữ Chiêu, nhỏ giọng nói: “Em, em đi thư phòng đọc sách…”

“Gấp cái gì.” Tương Trữ Chiêu chậm rãi nói, “Nói rõ là phải cùng nhau chơi, không được bội ước.”

… Ai nói với anh là được! Tuyên Hòa âm thầm bi phẫn rống to trong lòng, nhưng không dám làm trái đối phương, dựa vào đầu giường ngồi xuống bên cạnh đối phương, trong ngực nơm nớp lo sợ ôm gối đầu.

Tương Trữ Chiêu nhếch nhếch môi, tựa hồ có chút vừa lòng, lập tức click bắt đầu trò chơi, sau phần giới thiệu ngắn gọn bối cảnh trò chơi, trong phòng vang lên ca khúc chủ đề của trò chơi; nếu ngày xưa, Tuyên Hòa có thể còn có tâm tư ngâm nga theo vài câu, nhưng giờ này phút này, mặc kệ là giọng nữ mềm mại, hay là ca từ ngọt ngào gần như buồn nôn, tất cả đều làm cho cậu đứng ngồi không yên.

… Đây rốt cuộc là loại phương pháp chơi cảm thấy thẹn nào a!

So sánh với vẻ như đứng đống lửa, như ngồi đống than của cậu, Tương Trữ Chiêu lại có vẻ bình tĩnh dị thường, sau khi ca khúc chủ đề chấm dứt nội dung vở kịch liền tự động tiến hành, ngay từ đầu còn chỉ là thuyết minh nguyên nhân nam diễn viên đến làm thêm ở cà phê nữ phó, chờ bốn nữ diễn viên lộ mặt nói chuyện xong, nhanh chóng liền hiện ra hạng mục chọn một người.

Tuyên Hòa tuy rằng không thể tỉnh táo lại, nhưng cũng tò mò Tương Trữ Chiêu sẽ chọn người nào.

Nhưng lựa chọn của đối phương hoàn toàn ra khỏi dự đoán của cậu, vừa không là nữ phó ngạo kiều thanh mai trúc mã ra cửa mua đồ ăn, cũng không phải hỗ trợ tỷ tỷ sư phó chín chắn làm điểm tâm ngọt, mà là lựa chọn cùng hậu bối thiên nhiên ngốc ở trường học cùng nhau quét tước mặt tiền cửa hàng. Tuyên Hòa do dự thật lâu sau, hỏi: “Anh muốn tấn công chiếm đóng Lăng Hương trước?”

Tương Trữ Chiêu quay đầu, nói: “Không được?”

“Có thể là có thể…” Cậu gượng cười nói, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như căn bản không có cách lý giải thưởng thức của đối phương. Nhưng một lát sau, Tuyên Hòa nhớ tới cửa tình báo của Lăng Hương (tuổi nhỏ nhất, dáng người tốt nhất, ngoại hình cũng thanh thuần nhất), thế là thoáng có chút tiêu tan.

Tâm tư của Tương Trữ Chiêu tựa hồ không đặt toàn bộ ở trò chơi, ngẫu nhiên còn thả để cho nội dung vở kịch tự tiến hành, còn bản thân vừa uống cà phê vừa lấy di động dặn trợ lý chuyện phải làm ngày mai, qua một khoảng thời gian, trò chơi cuối cùng đi vào các điểm khác nhau, cũng căn cứ hạng mục tuyển chọn lúc trước của Tương Trữ Chiêu, không hề nghi ngờ tiến nhập lộ tuyến cùng thiên nhiên ngốc hậu bối kết giao.

Lúc này trái tim đã thả lỏng của Tuyên Hòa lại lần nữa bắt đầu căng thẳng, xuất hiện lộ tuyến khác nhau, đại biểu một ý tứ là ––– kế tiếp, khoảng cách với cảnh cấm mười tám tuổi không còn xa.

Cuối cùng Tương Trữ Chiêu cũng thấy hứng thú, nhìn hạng mục lựa chọn tùy theo hiệu quả âm thanh xuất hiện, lúc đang muốn chọn, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Tuyên Hòa: “Chọn mục nào?”

Tuyên Hòa âm thầm vui vẻ trong lòng, biết trong đó có một hạng mục sẽ làm diễn viên sau khi buổi hẹn chấm dứt, cùng hậu bối hôn tạm biệt xong liền một mình về nhà, nghĩ đến việc có thể tránh cho mình lập tức lâm vào tình cảnh xấu hổ, cậu liền vội nói: “Chọn hạng mục phía trên.”

Tương Trữ Chiêu như có chút đăm chiêu nhìn cậu, sau đó cư nhiên chọn hạng mục phía dưới.

“Hả?” Tuyên Hòa ngẩn ngơ.

“Tôi chỉ là muốn tham khảo lựa chọn của em.” Tương Trữ Chiêu không cười, ánh mắt lại hơi hơi nheo lại, sau đó lại giãn ra cư nhiên có chút vô tội.

Cảnh tượng trò chơi không lâu sau liền đổi thành bên trong, hậu bối thiên nhiên ngốc mềm nhũn nói: “Chỉ có đêm nay… Không nghĩ chia tay với tiền bối.” Cô cởi bỏ đuôi ngựa nho nhỏ sau đầu xuống, làm cho tóc rối tung ở trên vai, hỏi: “Tiền bối… Có phải cảm thấy em rất ngốc không?”

Nhìn hình ảnh cô gái xinh đẹp hai gò má ửng đỏ đáng yêu trên màn hình, mặt Tuyên Hòa cơ hồ cũng đồng thời nóng lên. Tương Trữ Chiêu hơi hơi liếc mắt cậu một cái, để cho nội dung vở kịch tiếp tục tự động tiến hành, thế là nữ diễn viên một bên cởi vạt áo, một bên thẹn thùng nói: “Tiền bối, em… Em đã là người lớn rồi, cho nên…”

Tuyên Hòa cảm thấy thẹn đến ngay cả đầu cũng không nâng được, đang muốn lặng lẽ trốn đi, lại nghe thấy tiếng Tương Trữ Chiêu nói: “Em bình thường đều chơi loại trò chơi này sao?”

Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng của nam nhân, cả người cậu mềm nhũn, ngay cả tầm mắt cũng không biết hướng đi chỗ nào.

“Cũng, cũng không có… Chỉ là ngẫu nhiên…” Tuyên Hòa lắp bắp nói.

Tương Trữ Chiêu đặt bút điện ở trên giường, lại không làm cho trò chơi tạm dừng, bởi vậy cô gái xinh đẹp trên màn hình lúc này đã lộ ra bộ ngực đầy đặn, phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại. Tương Trữ Chiêu dời tầm mắt lại, giật mình nói: “Thì ra là thế.”

Tuyên Hòa mới nghĩ xuống giường, ngay lập tức bị kéo vào lòng ngực người đàn ông, ngồi ở giữa hai chân của đối phương, trên mặt Tuyên Hòa nóng đến khó có thể tưởng tượng, ngập ngừng nói: “Cái đó, em…”

“Xem ra hiện tại đúng là phần phấn khích, em cũng không thể bỏ qua.” Tương Trữ Chiêu không hề phập phồng nói, từ phía sau ôm chặt eo Tuyên Hòa, hai người đối mặt với máy tính, Tuyên Hòa vài lần muốn giãy giụa, đều bị đối phương mạnh mẽ đè lại, cuối cùng thật sự là không có cách nào, đành phải thuận theo tựa vào ***g ngực đối phương.

Lúc này cô gái xinh đẹp trong trò chơi đã toàn thân trần trụi, bị thế công của nam diễn viên làm cho thở gấp không ngừng, một bên lại dục cự còn nghênh mà đem hai chân mở ra, nhỏ giọng nói: “Tiền bối… Lăng Hương muốn tiền bối.”

Mặt Tương Trữ Chiêu chôn ở trên vai Tuyên Hòa, nghe vậy liền cúi đầu nói: “Em xảy ra chuyện gì vậy? Thân thể thật cứng ngắc.”

“Không, không có gì.” Tuyên Hòa miễn cưỡng nói, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Lúc này cô gái trên màn hình đã bắt đầu phát ra tiếng rên yêu kiều, không ngoài dự đoán là một số ngôn từ thông báo linh tinh, không lâu sau, cô gái phát ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ't, thế là trên hình ảnh cũng chỉ còn lại nữ diễn viên mở rộng hai chân, nơi riêng tư dính đầy chất lỏng nhũ bạch. Nhưng mà lúc này nam diễn viên lại dường như chưa thỏa mãn ôm lấy cô gái, hai tay đỡ đầu gối của cô gái, liền theo tư thế đứng thẳng tiến vào từ phía sau; thế là trong phòng lại vang lên tiếng rêи ɾỉ yêu kiều mềm nhũn kia.

Tuyên Hòa cúi đầu, không dám xem thêm, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Tương Trữ Chiêu hỏi: “Em cũng thích loại tư thế này?”

Trên mặt cậu nóng đến cơ hồ có thể chiên trứng, ấp úng thật lâu sau, cuối cùng có lấy dũng khí nói: “Đừng chơi nữa… Làm ơn, em không muốn xem tiếp…”

“Vì sao.” Tương Trữ Chiêu dùng môi như có như không chạm vào lỗ tai cậu.

Tuyên Hòa nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Anh, anh từ lúc đó liền…” Cậu cân nhắc từng chữ, cuối cùng vẫn không có nói thẳng.

Tương Trữ Chiêu lúc này giống như cũng không định nhiều lời với cậu, tùy tay gấp máy tính đặt ở đầu giường, từ phía sau bắt đầu hôn cậu; Tuyên Hòa cảm giác sau gáy của mình bị ra sức hôn mυ'ŧ, quần áo bị cởi, tiếp theo hôn môi nóng rực liền lan tràn đến trên lưng, thế là loáng thoáng nhẹ nhàng thở ra; cho dù là Tương Trữ Chiêu nổi lên phản ứng sinh lý thậm chí còn cách quần ngủ đâm vào cậu, cũng sẽ không làm cho cậu xấu hổ bằng việc chơi trò chơi cấm mười tám tuổi.

Động tác của người đàn ông vội vàng đến khó có thể tin, Tuyên Hòa xoay người nằm ở trên giường, mông lung cảm giác ngón tay đối phương đem gel trơn tiến vào, tiếp theo không ngừng đưa đẩy khuếch trương, bỗng nhiên ý thức được đối phương hiện nay thật sự rất hưng phấn, một bên nghĩ nguyên nhân chẳng lẽ là cùng cậu chơi loại trò chơi này, trong lòng có chút bất đắc dĩ lại muốn cười to.

Tương Trữ Chiêu nhanh chóng đâm vào, Tuyên Hòa cảm giác được phân lượng cùng độ cứng trước nay chưa có, ngay cả thân thể đều bắt đầu run rẩy, một nửa là bởi vì đau đớn, một nửa khác là bởi vì bị hung hăng xoay tròn ma xát mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Cậu ôm lấy Tương Trữ Chiêu, hai chân quấn quanh eo người đàn ông, lung tung hôn lên cổ đối phương; nhưng lúc này Tương Trữ Chiêu lại đột nhiên đứng thẳng dậy, Tuyên Hòa có chút không rõ, mờ mịt ngẩng mặt lên, lại bị động tác bất ngờ của đối phương làm cho hoảng sợ, thân thể cũng căng thẳng kẹp chặt vật cứng trong cơ thể, đã bị cậu vô tình trêu chọc Tương Trữ Chiêu nhất thời nhẹ giọng quát lên: “Em làm cái gì!”

Tuyên Hòa bối rối ôm chặt nam nhân, nhưng Tương Trữ Chiêu đã đứng lên, hai tay ôm chặt mông và eo của cậu, cho nên quả thực là cả người cậu đều bám ở trên thân nam nhân, hạ thân còn chứa tính khí của đối phương; Tuyên Hòa vừa ôm chặt đối phương, chỉ sợ bị ngã xuống, vừa hoảng sợ nói: “Tương Trữ Chiêu… Anh thả em xuống đi, em không muốn…”

Tương Trữ Chiêu ôm chặt cậu mặc dù không quá cố sức, nhưng cũng không quá thoải mái, chỉ nói: “Ôm chặt một chút, ngu ngốc.”

Tuyên Hòa càng thêm khẩn trương, nhưng tùy theo đâm chọc thong thả trầm trọng của Tương Trữ Chiêu, thân thể lại thành thực bắt đầu co rút, càng thêm kẹp chặt thứ trong cơ thể, cơ hồ chỉ qua vài phút đồng hồ, cậu liền cảm giác được trong bụng dưới tràn ngập một cỗ cao trào nóng bỏng ăn mòn xương cốt, ngay tại trạng thái không có gì an ủi, cậu nhỏ giọng khóc nức nở bắn tinh.

“Từ bỏ, không được…” Tuyên Hòa nức nở nói.

Tương Trữ Chiêu có chút không kiên nhẫn, một bên tức giận nói: “Khóc cái gì.” Một bên lại nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, cúi đầu hôn lên nước mắt của cậu. Tuyên Hòa ôm chặt người đàn ông, nước mắt sinh lý chảy một hồi lâu mới dừng lại, chính mình cũng có chút ngượng ngùng, xoay người dúi mặt vào gối.

Nhưng du͙© vọиɠ của Tương Trữ Chiêu chưa được thỏa mãn, cũng không quản Tuyên Hòa còn đang bình phục hơi thở, từ phía sau phủ lên, lại một lần nữa tiến thật sâu vào trong Tuyên Hòa.

Mặt Tuyên Hòa chôn ở trong gối đầu, ngay cả hô hấp đều là đứt quãng, sắc mắt đỏ ửng, mồ hôi cũng dần dần ứa ra, không biết qua bao lâu, động tác của Tương Trữ Chiêu chợt tăng lên, Tuyên Hòa nhẫn nại tính khí của người đàn ông thoáng rung động nặng nề xỏ xuyên qua, cảm giác có chất lỏng ấm áp từ nơi bị tiến vào tràn ra, một mảnh dính ướt chảy đầy giữa hai chân.

Cậu nằm úp sấp không nhúc nhích, mà Tương Trữ Chiêu lúc này mới cúi người xuống, bắt buộc cậu quay đầu; Tuyên Hòa mệt mỏi nghiêng mặt lại, duy trì tư thế nằm úp sấp, nhưng lập tức bị đối phương hôn lấy, đầu lưỡi mềm ấm của cả hai dây dưa không ngừng, Tuyên Hòa thở dài một hơi, chỉ cảm thấy độ ấm trên mặt thế nào cũng không biến mất,

Sau đó người đàn ông ôm cậu đi tắm rửa, mà đêm nay cứ qua đi như vậy.

Mấy ngày sau đó, một khi cậu chọc Tương Trữ Chiêu tức giận, đối phương sẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ giống như muốn cùng cậu chơi Parmaid, lại sau đó nữa, Tương Trữ Chiêu mỗi một lộ tuyến đều chơi ra good end, nên cũng không còn lấy chuyện này ra trêu Tuyên Hòa nữa.

Tuy rằng cũng không muốn so đo với loại hành vi ngây thơ này, nhưng Tuyên Hòa không thể phủ nhận, mặc dù vô cùng thẹn thùng, nhưng làm cho Tương Trữ Chiêu tiếp xúc với thứ cậu thích, thậm chí cùng chơi với cậu, cậu vẫn có chút vui vẻ.

Gần đây công việc của Tương Trữ Chiêu trở nên bận rộn hơn lúc trước, ngẫu nhiên còn phải đi công tác, Tuyên Hòa luôn cười meo meo tiễn đối phương tới cửa, rồi mới bị người đàn ông tức giận mắng nỏ, nội dung bình thường là “Khi xong việc sẽ lập tức về nhà” “Buổi tối không được đi ra ngoài rong chơi” “Không được cùng loại người tạp nham đi ra ngoài chơi”, Tuyên Hòa luôn cười đáp ứng, rồi mới thoáng chốc bị người đàn ông ác thanh ác khí kéo qua hung dữ hôn một hồi.

Bởi vì ly biệt thường xuyên, cho nên Tương Trữ Chiêu ngay cả thẹn thùng cũng đã quên, có đôi khi ở trước mặt nữ dong liền đặt cậu ở cạnh cửa, hôn thật lâu sau mới bằng lòng buông tay, mà lúc này môi Tuyên Hòa đã sớm bị hôn đến sưng lên.

Tuy rằng lời dặn của đối phương giống như đang dặn dò đứa nhỏ không đầy tám tuổi, khẩu khí kém giống như đối mặt với cấp dưới nhiều lần phạm sai lầm, nhưng Tuyên Hòa vẫn cảm thấy mình được quan tâm, bởi vậy luôn đáp lại là “Anh phải nhớ kỹ ăn cơm” “Đừng kiêng ăn” “Buổi tối ngủ phải đắp kín chăn bông”, cậu hoàn toàn không phát hiện, dặn dò của mình cũng như là nói cho đứa nhỏ tám tuổi nghe.

Tương Trữ Chiêu bình thường đối với dặn dò của cậu đều là lấy im lặng đáp lại, nhưng Tuyên Hòa hỏi qua trợ lý Tiền, sau khi biết người đàn ông nhớ rõ lời nói của cậu, liền yên tâm.

Lúc này đã là mùa đông, thời tiết càng trở nên rét lạnh, Tuyên Hòa ngày hôm trước đã tiễn Tương Trữ Chiêu đến vùng khác công tác, một người ở nhà. Từ khi quen cùng Tương Trữ Chiêu ăn cơm, thậm chí ngủ cùng nhau, hiện tại lại trở lại cuộc sống một người, cậu có phần không thích ứng.

Thế là sau khi tan học, lúc bạn học hỏi cậu có muốn cùng đi ăn cơm không, thuận tiện đi xem con mèo, Tuyên Hòa lập tức đáp ứng. Cậu ở trong nhà trọ của bạn học chơi đùa một trận với Chanh, lại cùng bạn học thảo luận một chút luận điểm giáo sư đưa ra trên lớp, cả đêm cứ như vậy qua đi.

Tuyên Hòa tạm biệt bạn học, cũng không gọi điện kêu lái xe đến đón, mà là dự định chậm rãi đi đến trạm tàu điện, ngồi tàu điện về nhà.

Lễ giáng sinh gần đến, đầy đường đều là đồ trang trí lấp lánh cùng dây kim tuyến rực rỡ, tốc độ đi đường của cậu không nhanh, nhìn đồ trang trí lấp lánh đầy đường, thật cũng rất có thú.

Cậu men theo lối đi bộ đi về phía trạm tàu điện, một bên nghĩ lễ giáng sinh có nên chúc mừng một chút không, một bên nhìn về phía hàng hóa trong tủ kính. Ngay lúc cậu nhìn thấy tiệm bánh ngọt, nghĩ đến có thể cho nữ dong trong ngày hôm đó cũng chuẩn bị một cái bánh ngọt ô mai, bỗng nhiên đứng khựng lại, dừng bước.

Đối diện ngã tư đường có một người đàn ông, đang vội vàng đi về một hướng khác. Tầm mắt của Tuyên Hòa đuổi theo tên đàn ông trung niên kia, thoáng chốc nhớ tới, đây là người đàn ông cậu gặp qua ở bên ngoài tiệm cà phê nữ phó mấy hôm trước.

Cậu không biết bản thân vì sao lại cảm thấy đối phương nhìn quen mắt, cũng không biết đối phương đến tột cùng là người nào, nhưng khi cậu phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện bản thân cư nhiên đã lén lút đi theo phía sau người đàn ông đó.

Trong lòng Tuyên Hòa thoáng cảm thấy bất an, lại miễn cưỡng đè nén cảm xúc không nghĩ nữa; cậu loáng thoáng cảm thấy mình có lẽ không nên làm như thế, nhưng vẫn chặt chẽ theo sát ở phía sau người đàn ông trung niên xa lạ. Không lâu sau, người đàn ông trung niên xoay người vào một cửa hàng ở phía trước, Tuyên Hòa cũng vội vàng đi theo vào.

Nhưng sau khi đi vào, cậu mới chậm chạp phát giác, đây là một quán bar, mắt thấy người đàn ông trung niên đã đến một vị trí ở trong góc ngồi xuống, đang cùng mấy người đàn ông đã ngồi ở đó uống rượu hàn huyên, Tuyên Hòa đi nhanh đến quầy bar, chọn khu vực cách người đàn ông trung niên gần nhất ngồi xuống, mới hiếu kì nhìn xung quanh một lượt, liền nghe thấy trước mặt truyền đến tiếng nói nhu hòa.

“Xin hỏi muốn uống cái gì?” Bartender một đầu tóc ngắn nhuộm thành màu rám nắng nhạt, trên lỗ tai đeo mấy khuyên kim loại sáng bóng, nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi cậu.

Tuyên Hòa do dự một chút, nói: “Tôi chưa tới đây, anh đề cử đi.”

“Như vậy… Tôi giúp ngài pha một ly Gin Tonic được chứ?” Bartender hỏi.

Tuyên Hòa lung tung gật đầu, cũng không để ý đối phương muốn pha loại rượu nào, tất cả tâm trí đều đặt ở trên người đàn ông trung niên ở góc kia. Nhưng khoảng cách quá xa, tiếng những người đó nói chuyện lại không lớn, Tuyên Hòa căn bản không nghe được cái gì.

Qua một lúc lâu sau, bartender đem rượu coctalk đã pha xong đặt ở trước mặt cậu, nói cậu “Mời dùng”. Tuyên Hòa uống một ngụm, liền buông cái ly; cậu còn không thể lĩnh hội được chỗ đậm đặc cùng tuyệt vời của rượu, nhưng cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không ổn.

Bartender đứng ở sau quầy bar lau ly thủy tinh tựa hồ chú ý tới tầm mắt của cậu, thế là hỏi: “Ngài biết những vị khách ở bàn kia?”

Tuyên Hòa lắc đầu, nhất thời không biết nên nói thế nào, thế là hạ tay xuống.

“Như vậy, là coi trọng một vị tiên sinh trong bàn đó?” Bartender nở nụ cười.

Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, đến lúc này mới phát hiện, trong quán này quả thật không có phụ nữ, chỉ độc có đàn ông, rõ ràng là một quán bar đồng tính luyến ái.

Bartender đồng tình nhìn cậu, nói: “Mấy người ở bàn kia không phải dễ chọc, cũng đều chơi rất dữ, nếu anh muốn thật sự yêu đương kết hôn, ngàn vạn lần đừng tìm bọn họ.”

Lúc này Tuyên Hòa đã muốn áp chế được tâm tình ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh quen bọn họ?”

“Cũng không tính là quen, chẳng qua bối cảnh đại khái đều biết, bọn họ đều là khách quen của quán.” Bartender cười cười.

Tuyên Hòa nhất thời không chú ý được nhiều như vậy, cố lấy dũng khí hỏi: “Người ngồi ở góc bên trái kia, ông ta…”

Trên mặt bartender có chút kinh ngạc, lại lập tức khôi phục bình tĩnh, thấp giọng nói: “Hóa ra người anh xem trọng là ông ta.” Bartender nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: “Chuyện của người này tôi không rõ lắm, nghe nói mười mấy năm trước ông ta mang một số tiền lớn ra nước ngoài phát triển, kết quả buôn bán lời không ít, những năm gần đây liên tục đầu tư, ở trong giới kinh doanh coi như nổi danh… Chẳng qua, ông ta là vài năm này mới trở lại đây, trước mắt hình như cũng không có bạn nam cố định.”

Tuyên Hòa gật đầu, nói: “Cảm ơn anh.”

“Không khách khí.” Bartender khoái trá nở nụ cười, “Người kia nếu biết có tiểu nam sinh đáng yêu như anh thích mình, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Đối phương nói xong lại nghiêng đầu, “Vậy là, anh thích đàn ông lớn tuổi một chút?”

Tuyên Hòa không trả lời, mặt lại đột nhiên nóng lên. Kéo tay áo khoác che đi ngón tay, bởi vậy bartender không phát hiện cậu đeo nhẫn kết hôn, cậu đột nhiên lại nhớ tới người nào đó đang đi công tác ở vùng khác, bên tai cũng đỏ lên.

Bartender giống như cảm thấy cậu rất thú vị, cười cười xoay người cất những cái ly đã lau xong. Tuyên Hòa nhân cơ hội tháo nhẫn ra, cẩn thận nhét vào túi trong áo khoác, thở một hơi dài thả lỏng.

Qua một lúc lâu sau, Tuyên Hòa còn ngồi ở trước quầy bar, nghĩ về những lời bartender vừa nói, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhớ tới người đàn ông trung niên xa lạ lại quen thuộc kia là ai.

… Mười mấy năm trước, mang theo tiền ra nước ngoài… Hô hấp của Tuyên Hòa dần dần trở nên dồn dập… Vừa rồi bartender nói cái gì?… Đúng rồi, người kia… Mấy năm trước mới trở lại bản địa…

Cậu hít một hơi thật sâu, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó cầm ly rượu uống một ngụm lớn, hương vị cồn lập tức tràn ngập cả khoang miệng, ngay cả yết hầu đều có cảm giác nóng rát; Tuyên Hòa dùng sức nắm chặt ly rượu, nhẫn nại ý nghĩ muốn lập tức đào tẩu ở trong lòng.

Nhiều năm như thế, người đàn kia tuy rằng thay đổi, nhưng ngũ quan vẫn giống như năm đó, vẫn chưa chênh lệch nhiều lắm; cậu cuối cùng nhớ tới, chính là người này dùng chân đá cậu, lấy tay tát cậu, đem cậu nhốt ở chỗ sâu trong một tòa nhà bỏ đi, làm cho cậu cầu xin đến mức tiếng nói khàn đi, chỉ còn thiếu chưa hèn mọn liếʍ đế giày của đối phương, cũng không được cho dù là một giọt nước.

… Đó là căn nguyên ác mộng lớn nhất của cậu trong mười mấy năm qua.

Cậu muốn chạy trốn ––– chỉ cần là nơi không nhìn thấy người này, chạy trốn tới chỗ nào cũng được; nhưng cậu không thể. Tuyên Hòa không phát hiện cả người mình đã run lẩy bẩy, run đến ngay cả ly rượu cũng không cầm được.

Lúc này nam nhân đứng dậy, dường như muốn rời khỏi. Tuyên Hòa vội vàng đứng dậy, tự bảo với chính mình phải bình tĩnh, lập tức xoay người đi về phía nam nhân. Đối phương lúc này trùng hợp đi sát qua người cậu, Tuyên Hòa cố ý không tránh đi, kết quả bả vai người đàn ông trung niên đánh lên vai cậu, cậu lập tức làm bộ như không cẩn thận nâng ly đánh nghiêng đi, chất rượu trong suốt lập tức đổ ra, tất cả đều dừng ở trên vạt áo của cậu.

Tuyên Hòa rống lớn: “Ông làm cái gì!”

Mọi người quanh mình lập tức dời tầm mắt về phía này, hơn phân nửa bọn họ nghĩ Tuyên Hòa là khách hàng vì say rượu mà mất đi lý trí, nhưng bản thân Tuyên Hòa rất rõ ràng, cậu không khống chế được, kỳ thật chỉ là bởi vì không khống chế được sợ hãi.

Trên mặt người đàn ông trung niên kia có vẻ hơi tức giận, nhưng vẫn lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi đền cho cậu tiền giặt khô.”

Đối phương nói xong liền lấy bóp da, đang muốn lấy ra tiền mặt, Tuyên Hòa duỗi tay liền đoạt lấy bóp da ném xuống đất, đồng thời lạnh lùng nói: “Ông cho là đền tiền là có thể xong chuyện?”

Bạn đang

“Bệnh thần kinh.” Đối phương phun ra một tiếng, rõ ràng coi cậu là một con ma men, định tránh sang bên cạnh, hiển nhiên là muốn đem cục diện rối rắm này ném đi.

Tuyên Hòa ngăn cản đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không cho ông đi.”

Thân thể cậu đang phát run, nhưng do quần áo che đi, nên mọi người đang nhìn ở xung quanh không có phát hiện.

Người đàn ông trung niên không kiên nhẫn nói: “Tôi còn có việc, rốt cuộc cậu muốn thế nào.”

“Để danh thϊếp lại, tôi sẽ tìm ông thương lượng phương thức bồi thường.” Tuyên Hòa cười lạnh, “Nếu ông không muốn, vậy cũng không sao cả, dù sao tôi cũng tuyệt đối không buông tha ông.”

Kiên nhẫn của đối phương rốt cuộc dùng hết, tùy tay tìm một danh thϊếp ném tới, liền vội vàng rời đi. Tuyên Hòa nhặt danh thϊếp lên, cảm giác ngón tay của mình run đến độ không nắm được danh thϊếp, vội vàng đem tờ giấy nhỏ kia nhét vào trong túi, khi thời gian dài căng thẳng đột nhiên thả lỏng, cậu chỉ cảm thấy tay chân đều yếu đến không có cách cử động.

Lúc này bartender tiến đến, đỡ cậu quay về quầy bar, hưng phấn mà nói: “Anh thật sự rất thủ đoạn, tôi lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng cách này để đến gần đấy!”

Tuyên Hòa không có dư lời giải thích, đành phải cười khổ. Sau khi cậu trả tiền bo, ra ngoài cửa kêu tắc xi, liền như vậy mang theo một thân hỗn độn mệt mỏi về nhà.