Mọi người đều quen thuộc với giọng nói này, đó là giọng nói của... Ai vậy?
Nhưng họ đều không dám hành động, ai biết tình hình bên ngoài như thế nào?
“Đã tìm thấy lối thoát!” Cái đầu ma trong tay Tô Chân không ngoan ngoãn, há miệng đầy máu cắn vào tay Tô Chân.
Tô Chân không còn cách nào khác, cúi xuống cởi giày, đôi giày thể thao size 37 của cô vừa vặn nhét vào miệng nó.
Người đầu tiên mở cửa là Ngô Vũ. Ngô Vũ mở cửa, cầm điện thoại soi sáng, chỉ thấy Tô Chân đứng một mình trong hành lang tối đen.
"Làm gì vậy?" Lòng Ngô Vũ run sợ: "Đêm khuya không ngủ mà mò ra ngoài tìm chết à? Vừa nãy cô nói tìm được lối thoát là sao?"
"Lối thoát ở trong tủ quần áo tầng ba, chị Dung và Tôi Họ Lâm đều ở trên đó, anh mau lên giúp họ đi." Tô Chân nói.
Ngô Vũ còn băn khoăn: "Trên lầu rốt cuộc là có chuyện gì? À, cái gì trong tay cô vậy?"
"Đây." Tô Chân giơ tay lên, cho anh ta xem thứ gì đó trong tay.
Ngô Vũ chiếu đèn qua, híp mắt nhìn kỹ. Một cái đầu lâu đầy ghê rợn, máu me bê bết, miệng còn nhét một chiếc giày, đang đối diện với anh ta.
Ngô Vũ lập tức hoa mắt chóng mặt, đưa tay vịn vào khung cửa.
Anh ta hoảng hốt tột độ, chỉ tay về phía Tô Chân: "C-C-Cô... trên tay cô..."
Mặc dù rất sợ hãi nhưng dù sao anh ta cũng đã trải qua vài phó bản, loại cảnh tượng này không đến mức khiến anh ta mất khả năng suy nghĩ. Anh ta tin rằng Tô Chân chắc chắn đã gặp ảo giác, trong mắt Ngô Vũ, thứ cô cầm trong tay là đầu lâu ma quỷ nhưng có lẽ dưới góc nhìn của cô lại là thứ khác.
"Nhanh lên!" Ngô Vũ vẫy tay với cô ta: "Nhanh ném thứ trong tay ra ngoài!"
Tô Chân nhíu mày, nói: "Không thể ném."
"Cô mau ném đi! Nghe lời tôi!" Ngô Vũ nóng lòng muốn lao tới vứt nó đi: “Cô có biết thứ cô đang cầm trong tay là gì không?"
"Ma con đó." Tô Chân hơi nghi ngờ: "Nếu không thì còn có thể là gì?"
"..."
Ngô Vũ nhất thời không nói nên lời.
Những người khác ở trong phòng lặng lẽ lắng nghe một lúc, mặc dù không nghe rõ lắm những gì đang nói bên ngoài nhưng có thể nói chuyện lâu như vậy mà không ai kêu la thảm thiết, nghĩa là bên ngoài chắc chắn không nguy hiểm lắm, vì vậy họ đều run rẩy mở cửa thò đầu ra.
Vài tia sáng chiếu vào Tô Chân, bên ngoài chỉ có một mình Tô Chân.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Saiyan Bốn Mắt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi đã tìm ra lối ra rồi, ở trong tủ quần áo lầu ba." Tô Chân bày ra tư thế tự do thuộc về nhân dân: "Mọi người lên lầu ba nhanh lên, có thể về nhà rồi!"
Mọi người xung quanh nghe xong đều nghĩ đến bàn tay sưng phồng, vặn vẹo thò ra từ trong tủ quần áo.
Tuyết Rơi Dày Quá sợ hãi hỏi: "Cô đang đùa à? Tầng ba có ma, mà bà Vương cũng ở tầng ba đó"
"Đúng vậy, nhưng nó đã được giải quyết rồi." Tô Chân lắc lắc thứ trong tay: "Bây giờ tôi phải xuống tầng một xử lý chút việc, các anh lên tầng ba nhanh đi, bây giờ tầng ba hẳn là không còn nguy hiểm nữa."
Nói xong, cô xách theo cái đầu ma, khập khiễng rời đi.
Sau khi cô rời đi, mọi người nhìn nhau, Không Điền Được Không nhỏ giọng hỏi: "Mọi người lên lầu không?"
Tuyết Rơi Dày Quá nói: "Đội trưởng ở trên lầu, mà cô ấy cũng từ tầng ba xuống, nên hẳn là không sao đâu ha?"
"Đúng vậy, đội trưởng cũng ở tầng ba." Saiyan Bốn Mắt nói: "Có đội trưởng ở thì không có vấn đề gì đâu, nếu đội trưởng gặp chuyện, khả năng chúng ta tự mình thoát khỏi phó bản rất thấp, vì vậy tôi nghĩ vẫn nên lên lầu xem xét."
"Đúng rồi." Tuyết Rơi Dày Quá hỏi: "Cái Quái Gì Đây bị thương à? Sao đi cà nhắc vậy?"
"Bị thương gì?" Saiyan Bốn Mắt nói: "Một bên chân cô ấy không đi giày."
"Các người..." Người đàn ông cơ bắp vốn luôn im lặng bỗng yếu ớt lên tiếng: "Mọi người không nhìn thấy thứ cô ta đang cầm trong tay sao?"
"Thứ gì cơ?" Ba người kia ngơ ngác nhìn anh ta.
Người đàn ông cơ bắp: "Đầu ma đó..."
Tô Chân chạy vội xuống tầng một, đến bếp mở lò nướng, kéo ra cái xác đen thui, vặn vẹo bên trong, sau đó nhét đầu của con ma con vào. Đóng lò nướng lại, cô vừa định bật công tắc, rồi lại cảm thấy bị thiêu sống như này quả thật quá đáng thương, dù sao nó chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng nếu không tiêu diệt đầu lâu ma, để nó chạy ra, mọi người sẽ rất nguy hiểm.
Tô Chân do dự một chút, rồi nói với đầu lâu ma đang lăn qua lăn lại trong lò nướng: "Em trai, chị cũng không muốn nướng em, nhưng em rất nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, chị buộc phải làm vậy."
Đầu lâu ma đang lăn qua lăn lại trong lò nướng nghe xong lời này lập tức im bặt, sau đó… Chủ động nhảy vào sâu hơn trong lò nướng.