Tôi Họ Lâm cố gắng gượng thêm một lúc, anh ta nhớ ra bồn cầu ở ngay bên cạnh, vì vậy anh ta muốn ngồi lên bồn cầu để nghỉ ngơi, tốt nhất là nghỉ ngơi đến sáng mai.
Anh ta cúi người, khẽ khàng đưa tay ra, nhanh chóng sờ thấy bồn cầu. Nhưng bồn cầu cách anh ta một khoảng, vì vậy anh ta lùi lại một bước.
Bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng cười khúc khích.
"Hihi..."
Tôi Họ Lâm rùng mình.
"Rầm!" Tiếng kính cửa sổ vỡ tan.
Cùng với tiếng kính rơi lả tả xuống đất, còn có thứ gì đó rơi xuống cùng với kính, lăn từ cửa sổ đến bên chân Tôi Họ Lâm.
"Tìm thấy rồi!" Một giọng trẻ thơ vang lên trong nhà vệ sinh.
Tôi Họ Lâm biết mình đã bị phát hiện và con ma đang ở ngay bên cạnh. Lúc này, không làm gì cả là lựa chọn ngu ngốc nhất, vì vậy anh ta bèn bật đèn nhà vệ sinh.
Ánh sáng bỗng chốc bao trùm xung quanh, Tôi Họ Lâm cúi đầu xuống, ngoài mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên sàn còn có một cái đầu tóc bạc trắng nằm cạnh chân anh ta.
Đó là đầu của ông Tôn.
"Hi hi hi..."
Lại một tiếng cười vang lên, Tôi Họ Lâm vội ngẩng đầu lên, trên khung cửa sổ mở toang, chẳng biết từ lúc nào một đứa trẻ với thất khiếu trên mặt chảy máu đang treo ngược lơ lửng trong bóng tối ngoài cửa sổ nhìn anh ta. Đứa trẻ chỉ lộ ra một cái đầu, không biết đã nhìn anh ta bao lâu.
Bỗng nhiên đứa trẻ run lên một cái, rồi rơi xuống, như một xác chết gục xuống sàn nhà vệ sinh, sau đó tứ chi vặn vẹo cố bò dậy.
Tôi Họ Lâm không thể nhìn nổi nữa, anh ta lao ra khỏi nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại, và dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh.
Vừa rời khỏi nhà vệ sinh, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.
"Rầm rầm rầm."
"Anh có thấy chồng tôi không?"
Tôi Họ Lâm vừa chống cửa, vừa nhìn về hướng cửa phòng. Miệng anh ta đắng ngắt, lòng tràn đầy hối hận.
Chẳng lẽ mình lại rời khỏi phòng? Hai người phụ nữ kia thích chết thì cứ để họ ra ngoài chết, mình bị điên hay gì? Vậy mà lại theo hai bánh bèo kia ra ngoài cùng chết.
Giờ thì hay rồi, hai kẻ điên kia không biết đi đâu, bản thân mình thực sự sắp đi bán muối rồi.
"Rầm!"
"Rầm!"
Phía sau là tiếng con ma đầu đứt đầu đập cửa dữ dội, phía trước tiếng gõ cửa của bà Vương đã ngừng. Ngay khi Tôi Họ Lâm tưởng bà Vương không thể phá cửa xông vào, anh ta nghe thấy giọng khàn khàn bên ngoài cửa nói: "Ôi, con trai tôi ở trong đó."
Tôi Họ Lâm: "!" Cái lùm mía.
Cánh cửa khẽ rung động.
Tôi Họ Lâm run rẩy hít vào một hơi thật sâu. Mắt anh ta mở to nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang bị khóa trái, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi. Khóa cửa bị hỏng, và cánh cửa từ bên ngoài bị mở ra.
Hơi lạnh tràn vào phòng khiến Tôi Họ Lâm rùng mình.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cửa. Khi cánh cửa mở ra, đầu tiên anh ta nhìn thấy một mái tóc rối bời, tiếp theo là cánh tay da thịt lộn xộn, và cuối cùng là chiếc váy ngủ bẩn thỉu dính đầy máu đỏ sẫm.
Cuối cùng, bà Vương đã xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt anh ta.
Đó là một người phụ nữ với một vết chém lớn trên đầu, lộ ra phần não trắng và khuôn mặt đầy máu.
Cái đầu bị chẻ đôi từ giữa, rách từ đỉnh đầu đến sống mũi, hai bên mắt cách xa nhau. Mắt phải đã lòi ra khỏi hốc mắt, được nối với khuôn mặt bằng một thứ giống như mạch máu hoặc dây thần kinh.
"Có thấy chồng tôi không?"
Cái miệng trông bình thường lặp đi lặp lại câu nói này. Tôi Họ Lâm run rẩy rút
ra một mảnh giấy đầy màu sắc từ túi. Anh ta cảm thấy lần này mình thực sự gặp nguy hiểm.
Tô Chân vẫn núp trong tủ áo để nghe ngóng động tĩnh, Du Dung Dung vẫn hôn mê bất tỉnh.
Ban đầu, cô nghe thấy có tiếng người ở bên ngoài, cô nghi ngờ đó là Tôi Họ Lâm vì những người khác đều rất nhát gan, chỉ có Tôi Họ Lâm mới có khả năng đến tầng ba vào ban đêm.
Cô chưa kịp chào Tôi Họ Lâm thì đã nghe thấy tiếng bà Vương lên lầu. Đồng thời, cô cũng nghe thấy tiếng Tôi Họ Lâm đóng cửa và trốn vào phòng vệ sinh.
Tuân theo nguyên tắc không phá vỡ kế hoạch của người khác, Tô Chân đành từ bỏ ý định chào hỏi. Cho đến khi cô nghe thấy Tôi Họ Lâm từ trong nhà vệ sinh chạy ra, bà Vương bước vào nhà.
Tô Chân nheo mắt nhìn qua khe cửa tủ quần áo thấy bóng lưng của bà Vương đang tiến đến gần Tôi Họ Lâm. Bà Vương có thân hình mảnh mai, chỉ có điều là đầu hơi to. Không thể nói là đầu to, mà do là một cái đầu bình thường bị chẻ làm hai nửa, từ góc nhìn của Tô Chân, đầu của bà ta hiện ra hình dạng trái tim.
Tôi Họ Lâm dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, lấy ra từ trong túi một tờ giấy đủ màu sắc.