Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 22: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Chia đội

Tô Chân hiểu ra liền gật đầu.

Nhưng cô vẫn còn một câu hỏi: "Còn ông Tôn thì sao? Bỏ mặc ông ấy vậy ư?"

Tuyết Rơi Dày Quá giải thích: "Không cần lo lắng, ông ấy sẽ chết trong thế giới thực một cách hợp lý."

Tô Chân mơ hồ hiểu, lại hỏi: "Mà sao ông ấy lại gọi là ‘Cháu Trai’ vậy?”

"..."

Không biết câu hỏi này khiến người đàn ông cơ bắp liên tưởng đến điều gì, sắc mặt anh ta rất khó coi, nói: "Người ta muốn gọi là gì thì gọi, liên quan gì đến cô?"

Saiyan Bốn Mắt lại cười một tiếng, nói: "Bởi vì tuổi ông đã lớn, không giỏi chơi điện thoại thông minh, có vấn đề gì đều gọi "Cháu Trai" giúp đỡ. Khi đăng ký ID, ông ấy cũng không hiểu, bèn lớn tiếng gọi "Cháu Trai", cho nên ID của ông ấy chính là "Cháu Trai"."

Nói xong anh ta cũng không cười nổi nữa, tâm trạng có chút nặng nề.

Chỉ có Tôi Họ Lâm không bị ảnh hưởng gì, anh ta ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng, vỗ vỗ vụn bánh trên tay, nói: "Có thể bắt đầu hành động rồi, chúng ta tổng cộng có 8 người, có thể chia thành bốn đội..."

"Ba người chúng tôi muốn đi chung với nhau." Du Dung Dung nãy giờ im lặng bỗng dưng giơ hai tay lên đặt lên vai của Tô Chân và Ngô Vũ.

Người đàn ông cơ bắp rất không hài lòng với điều này: "Tôi biết ba người là một nhóm rồi, nhưng bây giờ tất cả chúng ta đều chung một con thuyền, các người lập nhóm nhỏ như vậy có phù hợp không?"

Lý do anh ta có ý kiến về việc này chủ yếu là vì trong tám người có mặt chỉ có anh ta là lẻ loi.

"Liên quan gì đến chuyện của anh?" Du Dung Dung là loại người quan tâm đến ý kiến của người khác sao?: "Chúng tôi chính là muốn hành động cùng nhau đấy,, không thích thì lượn."

Người đàn ông cơ bắp cũng không phải là người dễ tính, lập tức muốn nổi cáu. Tôi Họ Lâm kịp thời nói: "Không Được, cô và Cỏ một đội. Tuyết Rơi Dày Quá và Saiyan Bốn Mắt một đội, tôi tự đi một mình."

Không Điền Được Không là người có mặt cảm giác tồn tại thấp nhất, ngoại hình bình thường lại ít nói, đối với sự sắp xếp của đội trưởng, anh ta không có ý kiến gì. Anh ta chỉ có ý kiến về một chuyện: "Đội trưởng, có thể đừng gọi tôi là Không Được được không?"

Người đàn ông cơ bắp được sắp xếp đồng đội, cũng không còn tiện để nổi giận nữa, anh ta hơi chán nản nói:“Tôi không tên Cỏ đâu……”

Cỏ nói xong, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Không Điền Được Không, nhất thời như tìm được tri kỉ.

Du Dung Dung đứng dậy, vỗ vai Tô Chân, nói: “Chúng ta đi tầng một bên trái.”

Tô Chân không có ý kiến gì, cô tự thấy mình là người mới, có vài chuyện vẫn nên nghe theo ý kiến của đàn anh đàn chị.

Tầng một bên trái là nhà hàng, Tô Chân vô tư bước vào nhà hàng, vừa mới vào cửa, đã bị Du Dung Dung ấn vào tường.

Ngô Vũ lập tức đi kéo Du Dung Dung: "Cô làm gì vậy? Tự dưng động thủ làm gì?”

Du Dung Dung trừng mắt nhìn Tô Chân: "Có phải cô đã dùng thẻ rồi không?”

Tô Chân dựa vào tường nói: “Ừ, sao vậy? Cái cô đưa tôi thì là của tôi rồi.”

“Ôi!” Nhận được câu trả lời chính xác, Ngô Vũ tức đến dậm chân, đau đầu đứng sang một bên lo lắng.

Cuối cùng Du Dung Dung đã xác nhận được suy đoán của mình, cô ấy buông Tô Chân ra, cũng lo lắng vô cùng. Tô Chân chỉnh lại cổ áo, không hiểu sao hai người họ lại như vậy: "Hai người sao thế?”

Du Dung Dung ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên vẻ mặt xin lỗi, nói: “Thực ra… chúng tôi đã lừa cô.”

Tô Chân nhướng mày: "Ồ?”

“Thẻ chúng tôi đưa cho cô… thực ra không có tác dụng gì.” Du Dung Dung nói: “Chức năng duy nhất của thẻ giảm sợ hãi là loại bỏ cảm giác sợ hãi của cô, không thể khiến cô lợi hại hơn, càng không thể đối phó với ma quỷ.”

Cuối cùng Tô Chân cũng hiểu ra, chẳng trách không có chuyện gì xảy ra sau khi cô sử dụng thẻ ngày hôm qua, nhưng cô lại trở nên hơi kỳ lạ.

Cô cảm thấy chút tức giận, lại vì không cảm nhận được nguy hiểm và sợ hãi sau khi bị lừa, nên cho dù tức giận cũng rất hạn chế.

“Xin lỗi.” Ngô Vũ nhìn Du Dung Dung: "Bây giờ phải làm sao? Cô không cảm nhận được sợ hãi, gặp ma cũng không chạy, như vậy nguy hiểm quá!”

Du Dung Dung lại bứt vài cọng tóc, sau đó cô ấy ngẩng đầu nhìn Tô Chân, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cô đi theo chúng tôi. Cô không được nhúc nhích hay đi lung tung, chúng tôi chạy thì cô chạy, chúng tôi bảo làm gì thì làm đó.”

Tô Chân: “Nhưng mà…”

“Đừng nhưng mà nữa, bây giờ đầu óc cô không tỉnh táo, suy nghĩ cũng không sáng suốt.” Du Dung Dung đứng dậy, nắm lấy vai Tô Chân nói: “Tôi có thể thề, bây giờ chúng tôi tuyệt đối không lừa cô nữa, chúng tôi thật sự muốn cùng cô sống sót thoát ra ngoài. Cô hãy tin tưởng chúng tôi, nghe lời chúng tôi một lần nữa, ít nhất là cho đến khi hiệu ứng của thẻ giảm sợ hãi hết tác dụng.”