Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 20: Khách sạn nghỉ dưỡng cấp độ A: Hóa ra cậu bé biết nói à, tôi còn tưởng cậu bé bị câm cơ đấy

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa đã đánh thức Tô Chân. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà xa lạ, nhận ra bản thân đang ở trong một khách sạn rách nát giữa rừng sâu.

Giọng nói của Du Dung Dung vang lên từ bên ngoài: "Chắc không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?"

Tô Chân dụi dụi mắt, xuống giường và mở cửa, nhìn thấy Du Dung Dung với vẻ mặt ủ rũ.

Đứng trước cửa, Du Dung Dung có vẻ mặt nhợt nhạt, quầng thâm dưới mắt, mái tóc xoăn dài vốn mềm mại và bóng mượt nay trở nên rối bời.

“Chào buổi sáng.” Tô Chân ngáp.

Nhìn Tô Chân với vẻ mặt ngái ngủ, Du Dung Dung hỏi một cách khó tin: “Cô mới ngủ dậy à?”

“Ừ.” Tô Chân bối rối trước thái độ của cô ấy: “Tôi ngủ lâu vậy sao?”

Thực ra Tô Chân không ngủ được bao lâu, vì trời còn sớm. Điều khiến Du Dung Dung cảm thấy khó tin là Tô Chân đã ngủ thϊếp đi, làm sao cô có thể ngủ được chứ?

Cô ấy còn nhớ lần đầu tiên mình bước vào thế giới Bảo hiểm, mặc dù không đến nỗi khóc nức nở vì sợ hãi, nhưng cũng lo lắng đến mức cả ngày tinh thần uể oải.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tô Chân, Du Dung Dung nói: "Có vẻ như cô hơi khác biệt."

Tô Chân gãi đầu: "Khác biệt gì?"

Du Dung Dung cũng không nói rõ được, thực ra từ hôm qua Du Dung Dung đã cảm thấy Tô Chân có chút kỳ quặc, nói chung là có chút khác biệt so với lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng cụ thể là khác biệt ở đâu thì cô ấy cũng không nói được.

Cô ấy đang định nói gì đó thì Tôi Họ Lâm bước đến, nói với hai người: "Bây giờ không phải là lúc để tán dóc đâu, có gì đó rất kỳ lạ, ra ngoài xem đi."

Tô Chân đầu xù tóc rối bước ra ngoài, thấy mọi người đã dậy. Cửa phòng thứ ba mở ra, Tuyết Rơi Dày Quá và Saiyan Bốn Mắt đứng ngoài cửa, những người khác không biết ở đâu.

Tôi Họ Lâm đứng bên cạnh Tô Chân, nghiêng đầu hỏi cô: "Đêm qua ngủ thế nào?"

“Cũng ổn.” Tô Chân thành thật trả lời.

Tôi Họ Lâm nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nói: “Ông Tôn chết rồi, khoảng 10 giờ tối hôm qua, chết trong nhà vệ sinh, có muốn vào xem ông ấy không?”

Tin tức này khá là sốc, nhưng giọng điệu của Tôi Họ Lâm quá đỗi bình thản khiến Tô Chân nhất thời không biết nên biểu lộ cảm xúc ra sao.

Nói xong, Tôi Họ Lâm quay sang Tuyết Rơi Dày Quá và Saiyan Bốn Mắt đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Trốn bên ngoài làm gì? Chờ người ta dẫn các người ra ngoài à? Cho dù lần này có người dẫn các người ra ngoài, chẳng lẽ các người tưởng mình là con cưng của trời, lần nào cũng có người dẫn hả?”

Người Saiyan Bốn Mắt đẩy đẩy kính, xanh mặt nói: “Đội trưởng, tôi…”

Rồi anh ta nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Tôi Họ Lâm, đột nhiên không nói được lời nào.

Đội trưởng nói đúng, tân binh gia nhập Liên minh Sinh tồn chỉ được ba lần đầu tiên tham gia phó bản có đội trưởng dẫn dắt, sau đó phải tự lo liệu cho bản thân, không thể lúc nào cũng trốn tránh khi gặp chuyện.

Căn phòng đơn cũ kỹ bỗng chốc có thêm chín người, đột nhiên trở nên đông đúc.

Vừa bước vào, Tô Chân đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Cô chen lấn đến cửa nhà vệ sinh nhìn vào trong. Sàn nhà vệ sinh nhuộm đỏ sẫm, thi thể ông Tôn ngồi trên bệ xí, quần áo nhuộm đẫm máu, đầu không thấy đâu.

“Sao ông ấy chết thế?” Tô Chân không hiểu: "Bà Vương bất lịch sự xông vào phòng sao?”

“Vãi!” Ngô Vũ đứng cạnh cửa giật mình: "Cô bình tĩnh vậy luôn cơ á?”

Du Dung Dung đi theo sau vẫn luôn quan sát Tô Chân, lúc này bỗng hiểu ra, cô ấy biết Tô Chân đang ở trạng thái nào rồi…

“Khụ khụ…” Saiyan Bốn Mắt che miệng ho hai tiếng, nói: “Tôi… tôi tối qua đều nghe thấy, lúc ma quỷ còn chưa đi thì ông Tôn đã đi vệ sinh, rồi… rồi tôi còn nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện.”

“Nói gì?” Tôi Họ Lâm hỏi.

Saiyan Bốn Mắt lắc đầu: "Tôi không nghe rõ."

"Là ma con gϊếŧ người sao?" Du Dung Dung nhớ lại nội dung manh mối: "Bà Vương lịch sự, nên sẽ không xông vào nhà. Nhưng quỷ nhỏ thì không, manh mối nói ma con hay nghịch ngợm."

"Con ma con này hung dữ quá." Không Điền Được Không không thể nhịn được, khom người ở cửa nhìn vào trong: "Đầu của ông Tôn biến mất rồi."

"Chết tiệt." Ngô Vũ cảm thấy sống lưng lạnh toát: "Đây là cái quái gì vậy?"

"Cậu bé cúi đầu." Tô Chân đã im lặng lắng nghe một lúc, nói: "Hóa ra cậu bé biết nói à, tôi còn tưởng cậu bé bị câm cơ đấy."