“...” Lý do này hợp lý đến nỗi không có sơ hở nào để tấn công, tuy nhiên thiếu niên hoa hồng vẫn hơi khó chấp nhận: “Sao chuyện này có thể so sánh với việc mua đồ được?”
“Tại sao không thể chứ?” Tô Chân tiếp lời: “Các người muốn ưu đãi người mới của tôi, chẳng phải là mua đồ từ tôi ư? Mọi người đều muốn mua, vậy tôi đương nhiên phải bán cho người ra giá cao nhất rồi.”
Thiếu niên hoa hồng im lặng hồi lâu khi nghe thấy lời này, cuối cùng mở miệng: “Thế thì người đầu tiên tìm cô đã trả giá thế nào?”
Tô Chân: “Cô ấy bảo tôi nói một con số.”
Thiếu niên hoa hồng: “...”
“Đúng rồi.” Cô thử hỏi dò: “Cậu có phiếu ưu đãi không?”
Cậu ta cảnh giác nhíu mày: “Vì sao cô lại hỏi cái này?”
Tô Chân nói: “Nếu như cậu có thể cho tôi 2 tấm phiếu ưu đãi, thế thì tôi sẽ cân nhắc lập đội với cậu.”
Sau đó lại là một hồi tĩnh lặng, đôi môi vốn đã trắng bệch của thiếu niên hoa hồng càng tái hơn, cậu ta lạnh lùng cất lời: “Không có cửa đâu.”
Tiếp đó, cậu ta kích động vỗ bàn, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Nếu như tôi có 2 tấm phiếu ưu đãi, tôi đâu bị phó bản cản trở nữa, còn cần đến tìm cô à?”
Tô Chân sợ hết hồi trước phản ứng đột ngột của cậu ta, suýt chút nữa đã bị nước canh cay tê văng trúng người. Cô hơi ngửa về phía sau, mặc dù cô vẫn chưa biết rõ rốt cuộc phiếu ưu đãi là cái gì, thế nhưng xét từ phản ứng của thiếu niên hoa hồng này, đó hẳn là một thứ rất có ích lại hiếm thấy.
Xem ra Du Dung Dung thật sự đã bỏ hết vốn liếng để lập đội với cô.
“Ha ha.” Cô cười gượng: “Cái đó, không muốn thì thôi, kích động như vậy làm quái gì?”
Thiếu niên hoa hồng hít sâu một hơi, làn da vốn tái nhợt trở nên hồng hào bởi vì kích động. Cậu ta giải thích: “Tôi không biết người tìm đến cô trước đó là ai, song tôi vẫn phải nói cho cô biết. Thế lực nơi tôi ở là một trong những thế lực lớn nhất trong thế giới Bảo hiểm. Tôi sẽ không bảo cô nói một con số, càng sẽ không cho cô phiếu ưu đãi nhưng mà tôi có thể hứa với cô, chỉ cần cô đồng ý lập đội với chúng tôi, tôi có thể cho cô gia nhập với chúng tôi. Gia nhập với chúng tôi chỉ có lợi ích, sự an toàn của cô cũng sẽ được bảo đảm.”
Nói xong, cậu ta đưa một tấm danh thϊếp cho Tô Chân, cô nhận lấy xem xét, trên danh thϊếp có biết 4 chữ “Liên minh sinh tồn”.
Sau khi giao danh thϊếp cho cô, thiếu niên hoa hồng lập tức đứng dậy rời đi.
Tô Chân cầm danh thϊếp, có cảm giác Liên minh sinh tồn này có lẽ quả thực rất ghê gớm. Chẳng qua cô cũng không phải là trẻ con không biết gì, tập thể lớn như thế này thì sống lượng người sẽ tương đối nhiều, nhiều người có lợi cũng có hại.
Với cả, người của Liên minh sinh tồn này thật là hẹp hòi mà, tính tình còn cực kỳ tệ. Cô gần như không cần suy nghĩ, lập tức loại bỏ Liên minh sinh tồn này. Tô Chân bĩu môi, chuẩn bị ném tấm danh thϊếp vào thùng rác.
Đúng lúc này có một người ngồi xuống đối diện, cô ngẩng đầu nhìn lên, không phải thiếu niên hoa hồng thì còn có thể là ai nữa?
Tô Chân sợ hết hồn: “Sao cậu lại quay lại rồi?”
Thiếu niên hoa hồng đội mũ bình thản trả lời: “Tôi gọi món xong rồi, chờ thức ăn mang lên mà.”
“Phải rồi.” Thiếu niên hoa hồng dùng giọng nói lửng lơ như ma quỷ kia nói với cô: “ID của tôi là Tôi Yêu Bạn.”
“...” Tâm trạng của Tô Chân vô cùng phức tạp: “Tên thật thì sao?”
“Cô không cần phải biết tên thật của tôi.”
Cậu ta thật kiêu ngạo... Tô Chân rất muốn tẩn cậu ta 1 trận.
Có điều bởi vì thiếu niên hoa hồng đột nhiên trở lại, cô cũng không tiện vứt danh thϊếp đi ngay trước mặt cậu ta, chỉ đành nhét nó vào trong túi xách. Cô cúi đầu, quyết định nhanh chóng ăn xong bữa tối, tránh xa cái người kỳ lạ này ra.
Bọn họ đang ăn, điện thoại di động của thiếu niên hoa hồng ngồi ở đối diện reo lên.
Cậu ta nhận cuộc gọi: “Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Tô Chân không nhịn được ngẩng đầu lên, cậu ta đang nói chuyện điện thoại với cha mình à? Trừ “ừ” ra thì không còn lời nào để nói sao?
“Tôi gặp được rồi.” Thiếu niên hoa hồng bỗng nhiên ngước mắt nhìn Tô Chân, mở miệng: “Đã trò chuyện xong.”
“Kết quả không biết.”
Là đang nói mình, Tô Chân nghĩ vậy.
“Đúng, cô ta tương đối khó đối phó, vô cùng tham lam.” Giọng điệu lơ lửng của thiếu niên hoa hồng vang lên: “Có điều tôi cảm thấy vấn đề không lớn, chỉ cần đầu óc cô ta không bị gì thì sẽ chọn chúng ta...”
Bàn tay đang cầm đũa của Tô Chân siết chặt, lúc cô đang xoắn xuýt có nên phản bác lại không, điện thoại di động của cô cũng reo lên.