Vô Hạn Lưu: Bảo Hiểm Cầu Hôn Thành Công 100%

Chương 10: Thiếu niên hoa hồng

Tô Chân trao đổi số điện thoại với hai người, bấy giờ mới biết người đàn ông tên là Ngô Vũ.

Lúc sửa chú thích, cô hỏi: “Phiếu ưu đãi này dùng thế nào?”

Ngô Vũ trả lời: “Chỉ cần cô chạm vào phiếu ưu đãi, trong đầu có suy nghĩ sử dụng, phiếu ưu đãi biến mất nghĩa là sử dụng thành công.”

Đây là lần đầu tiên Tô Chân gặp chuyện linh dị lại thần kỳ này, cô vừa lo lắng vừa cảm thấy phấn khích, lại hỏi tiếp: “Thế cái này được sử dụng khi gặp phải nguy hiểm ư?”

“Cũng không phải.” Du Dung Dung tiếp lời: “Chỉ cần cô cảm nhận được sợ hãi thì có thể sử dụng, hiệu lực của tờ phiếu ưu đãi này rất dài, có thể kéo dài 3 ngày.”

Tô Chân vẫn còn hơi do dự, cô cũng chưa hoàn toàn tin tưởng 2 người này.

Trước khi đi, Du Dung Dung ghét bỏ ném áo khoác cho Ngô Vũ: “Tôi không cần bộ quần áo này, từ trước đến nay tôi chưa từng mặt bộ đồ nào xấu xí như thế.”

Ngô Vũ vui vẻ xếp quần áo lại, chuẩn bị mang đi trả hàng. Du Dung Dung lắc lắc mái tóc xoăn dài đến eo của mình, cười mà như không cười nói với Tô Chân đang nghiên cứu phiếu ưu đãi: “Tôi nhắc nhở cô 1 câu, nếu như cô không định lập đội với chúng tôi, nhớ trả phiếu ưu đãi lại cho tôi.”

Nói xong, cô ấy híp mắt, Tô Chân rõ ràng nhìn thấy sự đe dọa trong đôi mắt xinh đẹp kia.

“Cô phải nhớ thật kỹ.” Lúm đồng tiền của Du Dung Dung rạng rỡ như hoa: “Chúng tôi là người không từ bất cứ thủ đoạn nào để sống sót trong nguy hiểm mà cô không tưởng tượng nổi, đừng đánh giá tính người của chúng tôi quá cao.”

... Những lời này là đe dọa thật sự.

Hai người kia sớm đã rời đi, Tô Chân vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Cô ngồi dưới tán cây một thời gian, cho đến khi trời sắp tối, muỗi bắt đầu bay vo ve qua lại, bấy giờ cô mới nhét phiếu ưu đãi vào trong túi rồi dắt Phát Tài chuẩn bị về nhà.

Lúc này là giờ tan làm cao điểm, rất nhiều người tan việc về nhà trong khu dân cư.

Tô Chân đi tới dưới lầu nhà mình, nhìn thấy một người cao gầy đội mũ trùm đầu màu đen đang đứng đưa lưng về phía cô. Chiều cao của người kia không thấp hơn 1m85, khả năng cao là đàn ông.

Người kia đội mũ, cúi đầu, đút 2 tay trong túi. Tất cả mọi người đi ngang qua nơi này đều phải nhìn cậu ta lâu hơn, những ánh mắt kia như thể nhìn thấy thứ khó hiểu gì đó vậy.

Tô Chân có chút tò mò, cô dắt Phát Tài đi về phía trước. Lúc đi đến trước mặt người kia, cô làm ra vẻ lơ đãng quay đầu lại, nhất thời cũng chấn động.

Giống như những gì cô suy đoán khi nhìn bóng lưng, đây chính là một người đàn ông cao ráo gầy gò. Cậu ta không chỉ gầy, hơn nữa làn da rất trắng, trắng đến mức như ma cà rồng quanh năm không thấy ánh mặt trời vậy.

Nhưng mà những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên mặt cậu ta có xăm một đóa hồng màu đen.

Hoa hồng nở chéo trên khuôn mặt, đóa hoa nằm ở mi mắt bên phải, cành hoa đi qua sống mũi cao rồi đáp xuống ở mang tai trái.

Ngay lúc Tô Chân ngạc nhiên muốn nhìn lâu hơn, người nọ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng lại, ngay lập tức cả hai đối diện với nhau.

Tô Chân lúng túng dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy thật bất lịch sự mà.

Cô quay đầu lại, định rời khỏi đó.

Bỗng nhiên, một giọng nói có phần thất thường vang lên sau lưng cô: “Cái Quái Gì Đây?”

“...” Toàn thân Tô Chân chấn động, lại lần nữa quay đầu lại, thấy người gọi mình là thiếu niên hoa hồng. Cô nuốt nước miếng, lên tiếng: “Bảo hiểm?”

Thiếu niên hoa hồng gật đầu, giơ tay lên kéo mũ trùm trên đầu xuống, tiếp lời: “Xem ra tôi không phải người đầu tiên tìm được cô.”

Tô Chân nặn ra một nụ cười: “Nhưng mà vẫn chưa quá muộn.”

Việc cô gái độc thân dẫn người lạ về nhà không thích hợp cho lắm, thế nên cô dẫn thiếu niên hoa hồng đến một tiệm canh cay tê ở gần đó nói chuyện, vừa khéo cô vẫn chưa ăn tối.

Canh cay tê nóng hổi lên bàn, trong hơi nóng lượn lờ, Tô Chân mỉm cười hỏi: “Tôi nên gọi cậu thế nào đây?”

Thiếu niên hoa hồng lạnh lùng hỏi lại: “Tôi là người thứ mấy tìm đến cô?”

Cô giơ 2 ngón tay ra: “Thứ 2.”

“Người đầu tiên không bảo cô lập đội với đối phương à?”

“Có chứ.” Tô Chân nói: “Chỉ là tôi không đồng ý.”

Thiếu niên hoa hồng hết sức quan tâm đến điều này, cậu ta nhìn Tô Chân bằng ánh mắt dò xét, sau đó hỏi: “Tại sao cô không đồng ý?”

Tô Chân thầm nghĩ cái này cũng đáng để hỏi à, ngoài miệng lại trả lời: “Cho dù muốn mua đồ, cũng phải so sánh với chỗ khác chứ?”