Sau Khi Công Lược Thất Bại, Ta Chỉ Muốn Chết

Chương 4

“Sư phụ,” Giọng ta khàn khàn, cổ họng nóng bừng như bị lửa đốt. “Từ ngày đầu tiên ngài nhận ta làm đồ đệ cho đến giờ, ngài chưa bao giờ tin ta.”

“Nhưng mà đã làm ngài thất vọng rồi, thứ linh lực được lưu chuyển trong cơ thể ta không phải ma tức mà là một luồng linh lực dồi dào thuần khiết mà thôi. ”

Sắc mặt Sở Vân trắng bệch.

“Tống Trúc, ngươi uống thuốc tiếp đi, vi sư có việc đi ra ngoài một lát.”

Được, tốt, ngươi mau cút lẹ đi! Trong lòng ta cười một tiếng, bị ta nói trúng tim đen nên chịu không nổi đây mà.

Mọi chuyện đã xảy ra đến nước này mà còn vi sư với không vi sư, nếu không phải ngươi là mục tiêu công lược của ta thì còn lâu ta mới làm đồ đệ của ngươi!

Sau khi Sở Vân rời đi, ta chống đỡ cơ thể suy yếu của mình, rời khỏi Dược Phong.

Ta phải nhanh chóng hoàn thành đại nghiệp tìm đường c.hết của ta.

“Hệ thống!” Ta cúi đầu nhìn một thân đầy máu của mình. “Toàn thân ta đều là máu, nếu ta đi tắm nước lạnh sẽ không bị tính là tự sát đâu đúng không?”

"Hừ, hệ thống này đương nhiên biết ngươi muốn làm gì! Có điều ta vẫn rất tốt bụng, chỉ cần ngươi không bị hệ thống chủ phát hiện là được."

"Ha ha, coi như ngươi còn chút lương tâm."

Một lát sau, dưới ánh trăng sáng, ta đã đến đầm nước lạnh trên đỉnh núi Vạn Nguyên.

Ta cởi bỏ từng lớp quần áo dính máu, chậm rãi ngâm mình vào làn nước lạnh như băng.

Nước trong đầm cực kỳ lạnh, có thể trấn áp tâm ma, ổn định tu vi.

Nhưng đối với ta, người chỉ còn 10% máu, nó chỉ làm tăng tốc độ t.ử vong mà thôi.

Ta nhắm hai mắt lại - Cha mẹ ơi, con về rồi.

[Khúc này nu9 mơ về thế giới thực nên EDIT THEO BỐI CẢNH HIỆN ĐẠI]

Không khí cực kỳ lạnh, tuyết rơi ngoài cửa sổ xe.

Tôi mở mắt đầy phấn khích, thấy mình đang trong một vòng tay ấm áp.

"Mẹ!"

Tôi thực sự đã quay về rồi à?!

"Tiểu Trúc, sao con chưa ngủ? Con ngủ thêm chút nữa đi. Hôm nay sinh nhật nên chơi mệt rồi mà." Tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi.

“Hôm nay là sinh nhật con hả mẹ?” Tôi mơ màng nhìn bà, đã mười năm rồi nhưng mẹ vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, thời gian không để lại dấu vết nào trên gương mặt bà.

"Hahaha, con quên rồi à? Hôm nay là sinh nhật thứ 15 của con. Chúng ta vừa đi Disneyland chơi xong." Tiếng cười sảng khoái của ba vang lên từ ghế lái.

Sinh nhật lần thứ 15? Disneyland?!

Trong đầu tôi dường như có thứ gì đó lóe lên, giây tiếp theo, một ánh đèn chói lóa đột nhiên chiếu vào mặt tôi!

"Có vẻ như chiếc xe tải lớn đó không thể phanh được!"

"Đừng!"

"Tiểu Trúc!"

Ầm - -

Không khí ẩm lạnh ùa vào, tiếng kim loại va đập và tiếng ma sát xé rách màng nhĩ. Trong bóng tối, một đôi bàn tay to lớn ấn chặt tôi vào lòng.

"Ba, mẹ!"

***

[TRỞ LẠI BỐI CẢNH CỔ ĐẠI]

Ta chợt bừng tỉnh, nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.

“Ngươi, ngươi sao lại ở đây? Khụ khụ….”

Ma tôn Mặc Lẫm nhìn ta bằng ánh mắt hung ác nham hiểm:

"Tống Trúc, ngươi đây là muốn chết sao?!"

Chú thích thêm:

[1] Đoạt xá là hình thức một chân hồn mạnh mẽ tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy. Sau một thời gian tương tác với nhiều hình thức khác nhau khiến cho tinh thần người ấy sa sút trầm trọng, lúc này chân hồn ấy sẽ tấn công đẩy chân hồn của xá thân kia văng khỏi xá thân của mình, rồi chiếm đoạt, sống một cuộc sống mới với thân xác ấy.

Đây là một hình thức gây nên ác nghiệp, nên việc đoạt xá này không thể duy trì được lâu, có thể bị chư vị Chánh Thần can thiệp, hoặc bị các pháp sư đánh văng chân hồn ra khỏi xác, trả lại thân xác cho chân hồn người ấy.

Việc này có thể thấy trong các trường hợp âm linh ám nhập lâu năm thì chiếm đoạt hoàn toàn thân xác của nạn nhân.

Có hai dạng đoạt xá đặc biệt là:

– Đoạt Xá Hài Đồng:

Việc này là chiếm lấy thân xác của trẻ sơ sinh khi vừa chào đời.

Lúc trẻ vừa lọt lòng mẹ, chân hồn muốn cướp đoạt thân xác ấy sẽ tấn công chân hồn đang đợi sẵn để nhập xác đầu thai chuyển sinh vào em bé ấy. Rồi ngang nhiên cướp đoạt thân xác đó mà sinh tồn. Đây cũng là việc gây nên ác nghiệp nặng nề.

– Đoạt Xá Vô Hồn:

Việc này xảy ra khi một người vì lý do tai nạn hoặc bị hại, khiến cho chân hồn đã rời khỏi xác rồi bị bắt hoặc bị hại, không quay về thân xác của mình được nữa. Lúc này thân xác ấy là một xác vô chủ không hồn, sống đời sống thực vật nằm đó chờ chết dần mòn theo thời gian. Lúc bấy giờ chân hồn khác sẽ nhân cơ hội này chiếm lấy xá thân ấy, rồi sống với thân mạng của xá thân ấy. Tùy nhân duyên nghiệp quả, các việc thiện ác mà người ấy làm với cuộc đời mà thọ mạng sẽ giữ được lâu hay sớm kết thúc so với thọ mạng đã được định sẵn của xá thân ấy.