Cuộc Chiến Giữa Những Người Xuyên Không

Chương 9

Giang Khả lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Tôi may mắn nhất, nhập vào cơ thể của một gia đình phú quý, ở đây có ăn có mặc còn có người hầu hạ, không trở về cũng chẳng sao.”

Tiêu Linh cũng giả bộ cười thoải mái: “Đúng vậy, tôi đã học được khá nhiều kỹ năng, ở lại đây cầm kiếm đi đến chân trời cũng khá tốt. Em gái Tô, nếu em không có nơi nào để đi, vậy thì ở lại đây với tôi, chị em chúng ta tiêu dao tự tại.”

Giang Khả cũng cười: “Nếu như cần tiền dọc đường, cứ việc đến tìm tôi.”

Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nhưng tôi hiển nhiên nhìn ra được, ánh mắt của mỗi người đều không thẳng thắn vô tư.

Sợ là nói một đằng nghĩ một nẻo.

Cho dù thời cổ đại có tốt, cũng không so được với cuộc sống vô tư thoải mái ở thời hiện đại.

Hơn nữa, tiền thưởng 100 triệu, không có ai là không động lòng.

Chịu đựng hoàn cảnh sống lạc hậu ở đây, hay là mang 100 triệu quay về xã hội hiện đại?

Không ai sẽ chọn điều phía trước.

Sẽ không có ai.

Nhất định vẫn còn cách khác.

Thương Tử Hành có thể thay đổi hệ thống, vậy tại sao chúng tôi lại không thể?

Kí chủ ban đầu của hệ thống là cô gái nằm trong quan tài băng kia, kí chủ chết rồi, mục tiêu chiến lược Thương Tử hành thức tỉnh, hệ thống bị thay đổi.

Nói cách khác, hiện giờ hệ thống thuộc về Thương Tử Hành.

Vậy nếu như, ba người chúng tôi thức tỉnh, mà Thương Tử hành chết, vậy hệ thống có cơ hội thay đổi một lần nữa không?

Hôm đó từ phòng linh cữu trở về, không còn thấy bóng dáng của Giang Khả, Tiêu Linh cũng càng ngày càng ít nói chuyện.

Tôi quyết định nói với Tiêu Linh suy nghĩ của mình.

Tiêu Linh dường như rất vui: “Vậy biết đâu chúng ta có thể thử lại một lần nữa.”

Chỉ là, niềm vui của cô ấy lại trỗn lẫn với nhiều thứ khác, giống như sớm đã đoán được điều này, chỉ giả vờ để lộ ra vẻ ngạc nhiên vào lúc này.

Thương Tử Hành thật sự ở phòng linh cữu, đối với sự trở lại quá nhanh của chúng tôi có vẻ hơi kinh ngạc.

Giang Khả dẫn đầu, đầu tiên rút kiếm ra.

“Thương Tử Hành, gϊếŧ ngươi, chúng tôi sẽ có cơ hội thay đổi cài đặt hệ thống một lần nữa.”

“Xì” một tiếng, lưỡi đao đâm xuyên qua máu thịt.

Tiêu Linh mở to đôi mắt, khó tin nhìn vào lỗ hổng đang không ngừng chảy máu trên cơ thể.

Ai cũng không đoán trước được, vừa rồi Giang Khả vẫn còn rút kiếm chĩa về phía Thương Tử Hành đã xoay ngược lại lưỡi kiếm.

Giang Khả giữ chặt thanh kiếm trong tay, lại đâm vào thật mạnh.

“Xin lỗi, lần trước Thương Tử Hành nói với tôi, nếu như hắn ta chết, chúng ta thực sự có thể quay về.”

“Nhưng cưỡng chế thay đổi hệ thống hai lần, tiền thưởng 100 triệu sẽ biến mất.”

“Vì vậy, tôi không muốn hệ thống này bị thay đổi.”

Tuy nhiên, kiếm của Giang Khả không thể cầm quá lâu, một cây kim bạc nhỏ cũng khảm vào cơ thể anh ta.

Khóe miệng Tiêu Linh chảy ra máu: “Thật không ngờ, anh vẫn ra tay nhanh hơn tôi.”

Kim bạc…

Lúc đầu là từ trong miệng Giang Khả nghe nói đến món đồ này, lại không ngờ, mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới nhìn thấy nó.

Còn ở trong tay của Tiêu Linh.

Vì vậy, người khi đó gi/ết c/hết Chu Đệ, rốt cuộc là ai?

Tôi lùi về sau mấy bước, quay đầu lại nhìn về phía Thương Tử Hành.

Thương Tử hành nhún vai, nhìn về phía tôi lộ ra nụ cười: “Cô xem, không ai có thể cưỡng lại khi đủ sự cám dỗ.”

“Tôi lén lút nói với từng người bọn họ việc thay đổi hệ thống sẽ mất đi tiền thưởng, không ngờ, người sống sót đến cuối cùng lại là cô.”

Đúng vậy, người sống sót cuối cùng là tôi.

Bởi vì tôi yếu nhất, dễ gi/ết ch/ết nhất, vì vậy bọn họ đều hướng lưỡi dao về phía đối phương có tính uy hϊếp nhất.

Đánh bậy đánh bạ đến cuối cùng chỉ còn tôi sống sót.

Giọng nói cứng nhắc của hệ thống cuối cùng cũng vang lên:

“Chúc mừng người xuyên không sống sót cuối cùng, bây giờ bắt đầu quá trình chuyển đổi.”

Thế giới này dần tan biến trước mắt tôi, lời nói của thuyết thư tiên sinh quanh quẩn trong tâm trí tôi:

Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi.

Chỉ vì hai chữ tham tiền mà đáng thương nhất là xảy ra chuyện cha con giếc nhau, phu thê tan đàn xẻ nghé, đâu đâu cũng vậy.

Chưa kể là nơi đất khách quê người bèo nước gặp nhau, một khi chữ lợi rơi xuống sẽ ch.é.m gi/ết lẫn nhau, nhạc tàn người tan.

Trước khi ý thức biến mất, tôi nhìn thấy Thương Tử Hành tự mình nằm vào trong quan tài băng.

Hắn ta vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ: “Hóa ra mỗi người đều không cưỡng lại được sự cám dỗ, hiện tại, tôi đến bầu bạn với em.”