Tin tức Hiền phi bị Lăng quý phi lật đổ lan nhanh như gió thổi khắp chốn thâm cung. Các phi tần khác, dù trong lòng ngổn ngang trăm mối, cũng không dám manh động, chỉ biết án binh bất động, nghe ngóng tình hình. Cả hậu cung bỗng chốc im ắng đến lạ thường, trái ngược hẳn với không khí náo nhiệt thường ngày.
Tại Lăng Hoa cung, Tô Niệm Niệm đang được hai tiểu cung nữ Tiểu Viên và Tiểu Lan hầu hạ. Hai cô nàng này vốn là chúa tò mò, lúc này đang xúm vào buôn chuyện rôm rả về vụ lùm xùm của Hiền phi. Chúng nghĩ Tô Niệm Niệm chỉ là một đứa trẻ, chưa hiểu chuyện đời, nên chẳng ngại ngần gì mà không kể lể.
“Nghe nói chưa Tiểu Lan, Quý phi nương nương nhà mình lợi hại chưa kìa!” Tiểu Viên hớn hở, mắt sáng rực như sao trời.
“Còn phải nói! Quý phi nương nương nào phải tay vừa, Hiền phi kia tưởng dễ bắt nạt chắc! Dám động đến Lăng Hoa cung của chúng ta, đúng là mù mắt!” Tiểu Lan hùa theo, giọng điệu đầy tự hào.
Hai ả túm tụm vào nhau, hăng say kể lể như chính mình là người trong cuộc:
“Nghe nói lúc đó, tên gian phu kia bị trói gô, lôi ra đối chất với Hiền phi luôn. Mặt mũi lúc đó của Hiền phi đúng là nhợt nhạt như tờ giấy, nhìn buồn cười lắm!”
“Ta nghe nói tên kia còn mạnh miệng nói chỉ cần lật đổ được Hoàng thượng, sẽ cưới Hiền phi làm vợ cơ! Nghe mà tức á!”
“Hoàng thượng lúc đó mặt mày đen xì lại, chắc tức điên người rồi!”
“Còn phải nói! Thư từ qua lại, tín vật yêu đương gì đó, Quý phi nương nương lôi ra hết, bằng chứng rành rành, muốn chối cũng không được!”
“Trời đất ơi, ghê gớm vậy sao? Nếu là ta, chắc ta tức chết mất!”
“Kết quả là Hiền phi bị phế truất, giáng xuống làm thường dân, đày vào lãnh cung rồi. Còn con Linh nhi kia cũng bị lôi đi luôn, đúng là gieo gió gặt bão!”
“A, vậy thì hả dạ quá! Con Linh nhi đó lúc trước dám vênh mặt hất hàm sai khiến chúng ta, giờ thì hay rồi!”
Tô Niệm Niệm ngồi nghe mà thích thú vô cùng, hai mắt long lanh sáng rực, miệng lẩm bẩm: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật đấy, giá mà được chứng kiến tận mắt thì đã rồi! Hu hu hu… Hai tỷ tỷ kể tiếp đi, kể tiếp đi!”
…
Trong khi đó, tại chính điện Lăng Hoa cung, Lăng quý phi đang ngồi uy nghi trên ghế chủ vị, thần sắc lạnh lùng, uy nghiêm. Bên cạnh, Thu Cúc cung kính đứng hầu. Dưới đất, toàn bộ cung nữ, thái giám của Lăng Hoa cung, kể cả Xuân nhi, đều đang quỳ rạp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết run sợ cúi gằm mặt xuống đất.
Lăng quý phi nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc bén như dao, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà. Sau đó, bà nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, cất tiếng nói lạnh lùng: “Các ngươi nói xem, có phải bấy lâu nay bản cung đã quá nuông chiều các ngươi rồi không?”
Lời nói của Lăng quý phi khiến lũ nô tài càng run sợ hơn.
“Xuân nhi, ngươi nói xem!” Lăng quý phi đột nhiên lên tiếng, khiến Xuân nhi giật bắn mình.
Xuân nhi bị điểm danh, trong lòng sợ hãi vô cùng, lắp bắp: “Bẩm… bẩm nương nương, nô tỳ… nô tỳ không biết.”
Lăng quý phi hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Xuân nhi: “Ngươi không biết?”
Chưa để Xuân nhi kịp hiểu chuyện gì, Lăng quý phi đã quát lớn: “Người đâu, lôi con tiện tì này ra ngoài, đánh chết cho ta!”
Mấy tên thị vệ nghe lệnh liền xông vào, lôi Xuân nhi ra ngoài trong tiếng kêu gào thảm thiết.