Xuyên Việt Chi Nhất Phẩm Tiên Phu

Chương 47: Thằng nhóc điên

Cổ Dao cẩn thận cất quyển Hồn Luyện Thuật đi, đợi sau khi tinh thần lực khôi phục, lại toàn tâm toàn ý dốc lòng vào việc điều chế thuốc, hoàn toàn ném người đang quan sát trước mặt ra sau đầu, chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Cuối cùng, cậu lấy nội đan yêu thú ra, Hứa Trần nhìn thấy vậy, nhướng mày, không biết Cổ Dao rốt cuộc đang điều chế loại thuốc gì, nhìn những thứ cậu chiết xuất, có thứ còn đến từ dược thảo bình thường, không biết có tác dụng gì.

Tinh thần lực chậm rãi thấm vào trong nội đan, quả nhiên vừa mới tiếp xúc, Cổ Dao cảm thấy có một con hung thú dữ tợn lao đến, há to miệng đầy máu, muốn nuốt chửng cậu, loại cảm giác nguy hiểm này khiến cho tinh thần dao động, nếu như sơ ý sẽ bị tổn thương.

Cổ Dao đã sớm chuẩn bị, tinh thần lực ngưng tụ thành một cây gai nhọn, đâm về phía hung thú, như là phát ra một tiếng “phụt”, hung thú giống như quả bóng da bị đâm thủng, xì hơi.

Cổ Dao đã từng xử lý tinh hạch do trùng tộc cao cấp để lại, điều chế thuốc tăng cường thiên phú gen, thứ quan trọng nhất chính là lấy từ tinh hạch của trùng tộc.

Nội đan này có điểm tương đồng với tinh hạch của trùng tộc mà cậu nghĩ đến, đều là sau khi chết sẽ có oán khí lưu lại, nếu như không xử lý, trực tiếp phục dụng rất dễ bị phản phệ, bị thương.

Xử lý nội đan là một công việc tỉ mỉ, loại bỏ tạp chất bên trong, chỉ chiết xuất ra phần tinh túy nhất.

Hứa Trần càng xem càng kinh ngạc, không ngờ Cổ Dao - một tiểu tử Luyện Khí tầng ba - lại có thể xử lý nội đan của yêu thú cao cấp, lực lượng linh hồn bẩm sinh của tiểu tử này thật sự là quá mạnh, loại vận may này khiến hắn ta nhìn cũng phải hâm mộ, điều này đại diện cho điểm xuất phát tu hành của một người rất cao, về sau cũng sẽ bỏ xa những tu sĩ cùng cấp.

Có lẽ thiên đạo cũng là cân bằng, cho cậu điểm xuất phát linh hồn lực cao như vậy, cho nên tư chất linh căn mới kém như vậy, nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Trần cũng cân bằng hơn một chút, chuyện trên đời khó mà vẹn cả đôi đường.

Lần điều chế thuốc này, Cổ Dao ở trong phòng suốt hai ngày không bước ra ngoài một bước.

Trì Trường Dạ vẫn luôn chuẩn bị cơm nước cho Cổ Dao, nhưng cũng không tùy tiện gõ cửa gọi cậu ra ngoài, may mà sau khi Cổ Dao có túi trữ vật, sẽ để một ít đồ ăn trong đó, sẽ không bị đói.

Hai ngày sau, Cổ Dao vui mừng nhìn chất lỏng trong bình sứ, màu bạc lóe lên những điểm sáng, nhìn qua vô cùng rực rỡ, thần bí, có chút khác biệt so với tiềm năng dược tề mà cậu điều chế kiếp trước, nhưng dựa vào kinh nghiệm điều chế thuốc nhiều năm, cậu có thể khẳng định, bình thuốc này rất thành công.

Trong mắt Hứa Trần lóe lên vẻ khác thường, hắn ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, Cổ Dao không hề có ý định giấu diếm hắn ta, hắn ta không ngờ, vậy mà còn có thể điều chế thuốc như vậy.

Nội đan song thuộc tính mộc hỏa kia, khiến Cổ Dao tốn không ít thời gian, nhưng cuối cùng thứ chiết xuất ra lại không giống như hắn ta nghĩ, không phải là đơn giản lợi dụng tinh hoa trong nội đan, mà là một loại thành phần không thể nói rõ ràng, nhưng sau khi chiết xuất, tinh luyện nhiều lần, hắn ta mơ hồ có một loại cảm giác, đó chính là tinh hoa căn nguyên nhất trong nội đan, muốn dựa vào thủ pháp luyện đan để chiết xuất ra cũng không dễ dàng.

“Thuốc này có công dụng gì? Nó tên là gì?” Hứa Trần tò mò hỏi.

Cổ Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Nó được cải tiến dựa trên tiềm năng dược tề, dùng để kích phát, nâng cao thiên phú của một người.”

Ánh mắt Hứa Trần đảo quanh người Cổ Dao, công dụng của thuốc này khiến hắn ta kinh ngạc, đây là thứ mà Cổ Dao dùng cho bản thân sao?

Cổ Dao không hề đề phòng hắn ta, cho nên hắn ta có thể nhận ra, trong tạp linh căn của Cổ Dao lấy mộc hỏa linh căn làm chủ linh căn:

“Ngươi muốn nâng cao linh căn của mình sao? Trong tu chân giới có một loại đan dược tên là Tẩy Linh Đan, có thể loại bỏ những linh căn dư thừa, nhưng có đan phương cũng vô dụng, bởi vì linh thảo chủ yếu đã sớm tuyệt chủng rồi.”

Mắt Cổ Dao sáng lên, rất nhanh bình tĩnh trở lại, cậu lắc đầu nói:

“Tẩy Linh Đan sau này có cơ hội có thể nghiên cứu, hiện tại năng lực của ta không đủ. Tiền bối cũng biết, linh căn có to có nhỏ, càng thô to, đại diện cho linh căn càng mạnh, thiên phú tu hành cũng càng cao, mộc hỏa chủ linh căn của ta không thô to hơn những phó linh căn còn lại là bao, cho nên ta đang nghĩ có thể tăng cường độ dày và độ tinh khiết của chủ linh căn hay không.”

Hứa Trần tấm tắc khen ngợi: “Thật sự là ý tưởng kỳ lạ, có điều ngươi chắc chắn có thể thành công sao?”

Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi?

Đã dám làm chuyện mà đại gia đan đạo mới làm sao?

Trong mắt Cổ Dao lóe lên vẻ điên cuồng: “Có thể thành công hay không, thử một chút chẳng phải là biết sao.”

Nói xong đổ thuốc trong bình sứ vào miệng, uống một hơi cạn sạch, khiến cho Hứa Trần ngay cả ngăn cản cũng không kịp, nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Trần không biết sự điên cuồng của Cổ Dao là vì muốn nâng cao tư chất của bản thân, hay chỉ là tự mình kiểm chứng công hiệu của thuốc, bất kể là cái trước hay là cái sau, dường như đều có chút đáng sợ.

Thằng nhóc điên!

Cổ Dao đột nhiên rêи ɾỉ một tiếng, ngã xuống đất, nghiến chặt răng. Hứa Trần vội vàng di chuyển cậu đến chỗ trống trải, nói không lo lắng cho tình huống của Cổ Dao là giả, nếu như Cổ Dao tự mình hại chết mình, bảo bối này không biết sẽ rơi vào tay ai, nhân phẩm của tu sĩ tiếp theo có đơn giản như Cổ Dao hay không?