Phó quản sự còn chưa bước vào cửa, nghe thấy vậy liền quay đầu lại, nhìn huynh muội bọn họ với ánh mắt khinh thường:
"Đừng nói là Phương gia các ngươi, hôm nay cho dù Cổ Chí Minh đứng ở đây, cũng đừng hòng dẫn người đi từ trong tay Phó mỗ ta. Muốn nam nhân, trên đường nhiều vô số kể!"
Điền Phi Dung ha ha cười to, giơ ngón cái với Phó quản sự, Phó quản sự bất đắc dĩ lắc đầu, vậy mà lại so đo với đám nhãi ranh này.
Nhưng Phương gia này thật sự là quá đáng, đây không phải là lần đầu tiên hắn ta gặp phải chuyện Phương gia gây chuyện ở đây.
Phương gia thật sự cho rằng dựa vào Cổ gia, là có thể ở Viễn Dương trấn này hoành hành ngang ngược sao?
"Điền nhị thiếu." Cổ Dao hạ thấp giọng hỏi Điền Phi Dung: “Muốn tìm người ở đây dạy dỗ huynh muội Phương gia một trận, cần bao nhiêu bạc?"
Với thính lực của Phó quản sự, đương nhiên có thể nghe thấy, kinh ngạc nhìn Cổ Dao, hôm nay tiếp xúc, phát hiện người này và tính cách trong truyền thuyết hoàn toàn không giống nhau, có điều rất thú vị.
Chính là Trì Trường Dạ cũng khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác, bởi vì hắn ta phát hiện mình không thể nào nhìn thấu thiếu niên này, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta quyết định ra mặt.
Trì Trường Dạ cũng nghe thấy, cùng nhìn về phía Điền Phi Dung, nếu Cổ Dao muốn làm như vậy, hắn đương nhiên ủng hộ, hiện tại bọn họ quả thực không thích hợp để lộ thân phận.
Điền Phi Dung còn chưa kịp trả lời, Phó quản sự đã gọi một người đến, nói với Cổ Dao:
"Không nhiều, chỉ cần hai trăm linh châu, hắn ta có thể giúp hai vị tìm người, dạy dỗ huynh muội Phương gia một trận nhớ đời, hơn nữa sẽ không khiến người khác hoài nghi đến trên người hai vị."
Điền Phi Dung ngậm miệng nhìn Cổ Dao.
Cổ Dao nhìn người nọ một cái, tướng mạo rất bình thường, ném vào trong đám người e là trong nháy mắt sẽ quên mất, sảng khoái đáp ứng:
"Hai trăm linh châu thì hai trăm linh châu, chỉ cần giải quyết êm đẹp là được."
Nếu như là lúc mới rời khỏi Cổ gia, cậu còn phải suy nghĩ một chút, hiện tại lại không chút do dự, chẳng qua chỉ là hai trăm linh châu, kiếm lại là được rồi, hiện tại trước tiên thỏa mãn bản thân vui vẻ đã.
Cổ Dao lập tức lấy ra hai trăm linh châu đưa cho nam nhân kia, nam nhân kia nhận lấy linh châu, buông một câu liền xoay người rời đi, hắn ta nói để cho Cổ Dao chờ tin tức, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.
Giống như Phó quản sự nói, nếu như là thiếu gia tiểu thư của Cổ gia, bọn họ ra tay còn phải kiêng kị, Phương gia thì tính là cái gì chứ, nếu như không phải Phương thị gả vào Cổ gia, bọn họ ngay cả cửa Phương gia mở hướng nào cũng không biết.
Dạy dỗ hai người Phương gia căn bản không phải là chuyện gì to tát, cho dù giá cả có cao hơn nữa, muốn mạng sống của bọn họ, cũng sẽ có người nguyện ý ra tay.
Ban đầu đi vào chỉ là kế tạm thời, có điều hiện tại đã nhận ân tình của Phó quản sự, vậy thì không thể không chơi một lần. Phó quản sự bảo tiểu nhị tiếp đãi bọn họ, còn bản thân thì đi xuống.
Đi ngang qua một chỗ, mi tâm Cổ Dao đột nhiên giật thót, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường, xoay người chỉ vào một đống rương nói: "Chơi ở chỗ này đi, Dạ đại ca, huynh thì sao?"
"Nghe theo Tiểu Dao." Trì Trường Dạ thản nhiên nói.
Cổ Dao có chút xót xa lấy ra hai trăm linh châu, trong nháy mắt đã tiêu hết bốn trăm linh châu, cậu ghi nợ khoản này lên người huynh muội Phương gia và cặp song sinh Cổ Tinh Cổ Thần.
Nếu như không phải bọn họ, những linh châu này sẽ ngoan ngoãn nằm trong túi trữ vật của cậu.
Xoay người nhìn về phía một cái rương trong đó, nếu như không phải bọn họ, Cổ Dao cậu cũng sẽ không bước chân vào nơi này.
Cái rương khiến ngọc bội trong thức hải của cậu phát sinh dị động, bên trong rốt cuộc là chứa bảo bối gì?
"Được, ta cũng chơi một lần." Điền Phi Dung đương nhiên không cam lòng lạc hậu, móc ra một trăm linh châu: “Tiểu nhị, thu tiền."
"Đến ngay! Ba vị mời lựa chọn!"
……
Một đống rương có hơn một trăm cái, không ít người vây quanh nghiên cứu, nhưng hình dạng bên ngoài của những cái rương này đều giống nhau như đúc, cho dù có nghiên cứu thế nào cũng không thu hoạch được gì.
Điền Phi Dung chạy vào sờ mó từng cái một, hắn ta không để ý đến một trăm linh châu, mà là để ý đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hồi hộp khi mở rương.
Trì Trường Dạ tùy ý chọn một cái bên cạnh, đặt toàn bộ tâm trí lên người Cổ Dao.
Cổ Dao cũng trực tiếp đi đến cái rương mục tiêu, cậu nghĩ đến bảo bối trong thức hải của mình còn chưa hoàn chỉnh, chẳng lẽ ở đây lại có một khối sao? Vận may của cậu lại tốt như vậy sao?
Cổ Dao và Trì Trường Dạ ôm rương đi ra ngoài, Điền Phi Dung còn đang lựa chọn, nhìn thấy hai người đều đã đi rồi, cảm thấy hai người này thật là nhàm chán, có điều cũng vội vàng ôm một cái đuổi theo.
Những người xung quanh nhìn mà cảm thấy mấy vị thiếu gia này thật sự là có tiền rảnh rỗi, một trăm linh châu đối với người thường mà nói không phải là con số nhỏ, mà chơi loại này, trong một trăm người thì có đến chín mươi chín người là thua sạch.
"Chọn xong rồi chứ?"
"Xong rồi." Cổ Dao và Trì Trường Dạ đồng thanh nói, Điền Phi Dung cũng vỗ vỗ cái rương của mình, nói: "Nhanh lên, mở ra xem thử vận may của chúng ta thế nào."
"Được rồi."
Tiểu nhị mở rương của Điền nhị thiếu trước, ai bảo trong ba người, thân phận của hắn ta cao quý nhất, xung quanh tụ tập không ít người xem náo nhiệt.
Rương vừa mở ra, Điền Phi Dung thò đầu vào nhìn, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, từ bên trong lấy ra một miếng da cũ nát, đám người vây xem đồng loạt hít vào một hơi.
Bỏ ra một trăm linh châu mua một miếng da cũ nát như vậy, mua bán lỗ vốn rồi, miếng da cũ nát này có thể đáng giá một lượng bạc sao?