Xuyên Việt Chi Nhất Phẩm Tiên Phu

Chương 22: Luyện dược sư sau lưng Điền gia

Hai loại thuốc trị thương sau khi điều chế xong đều giao cho Điền Phi Dung xử lý, Cổ Dao không hề có ý định tự mình ra mặt, chỉ cần Điền Phi Dung đưa đủ bạc hoặc là linh châu, cho dù không phải bán ở trên chợ cũng được.

Cậu biết rất rõ, ba loại thuốc này chỉ có tác dụng đối với tu sĩ sơ giai, cũng chính là Luyện Khí từ tầng một đến tầng ba, cao hơn nữa thì tác dụng không lớn. Giống như thuốc trị thương trong, đối với Trì Trường Dạ mà nói, còn không bằng ban đêm dẫn động lực lượng của nguyệt hoa tu luyện Tinh Thần Thể Thuật có hiệu quả hơn.

Cho nên, thực lực mới là thứ quan trọng nhất, chỉ có thực lực của cậu tăng lên, có thể điều chế ra thuốc tốt hơn hoặc là luyện chế ra đan dược tốt, địa vị mới có thể tăng lên.

Ba loại thuốc này đã mang đến cho Điền gia không ít kinh hỉ, gia tộc nào cũng không thiếu tu sĩ cấp thấp, cho nên Điền Phi Dung đã thu thập một lượng lớn linh thảo đưa đến tiểu viện mà Cổ Dao đang ở.

Sau khi giữ lại một phần, Điền gia cũng bắt đầu bày bán trong cửa hàng của mình.

Phải biết rằng tu sĩ cấp thấp ở Viễn Dương trấn càng nhiều hơn, rất nhiều tu sĩ không có bối cảnh gì, vì để có được tài nguyên tu luyện, mạo hiểm ra khỏi trấn hái linh thảo, săn gϊếŧ yêu thú, bị thương là chuyện thường ngày.

Mà trước kia, đan dược phần lớn đều do Cổ gia khống chế, cho dù Cổ gia làm việc có quá đáng đến đâu, tu sĩ bình thường cũng không muốn đắc tội với Cổ gia.

Cổ gia bởi vì chuyện lệnh bài Trường Sinh Môn mà ba phòng tranh cãi đến mức không có hồi kết, Cổ gia chủ không có tâm trạng nào để ý đến tình huống bên ngoài.

Cho nên, đợi đến khi thuốc của Điền gia truyền ra chút danh tiếng trong số tu sĩ ở Viễn Dương trấn, Cổ gia chủ mới vội vàng gọi quản sự trong gia tộc đến hỏi chuyện.

“Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao không nói cho ta biết sớm? Hiện tại bên ngoài lại truyền ra thuốc của Điền gia còn có hiệu quả hơn cả đan dược của Cổ gia chúng ta, hơn nữa giá cả lại rẻ hơn!” Cổ gia chủ tức giận nói.

……

Ba huynh đệ Cổ Chí Khiếu và các vị trưởng lão của Cổ gia đều không lên tiếng, cau mày, tình hình này quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Qua một lúc lâu, một vị trưởng lão mở miệng nói: “Nói cho cùng cũng chỉ là thuốc vớ vẩn, không biết Điền gia dùng thủ đoạn gì để làm ra, muốn lung lay địa vị của Cổ gia chúng ta trong lĩnh vực đan dược, ta thấy Điền gia còn chưa có bản lĩnh này.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng trong số tu sĩ cấp thấp, danh tiếng của Cổ gia chúng ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.”

Một vị trưởng lão khác nói. Loại thuốc kia không chỉ có dược hiệu tốt hơn đan dược mà Cổ gia bán, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn không ít, nếu như Cổ gia không có năng lực luyện chế đan dược cao giai, danh tiếng của Cổ gia sẽ càng thêm thê thảm.

Chuyện buôn bán đan dược do Cổ Chí Khiếu phụ trách, Cổ Chí Khiếu không kịp thời nắm rõ tình huống chính là thất trách. Cổ Chí Minh âm dương quái khí nói:

“Chuyện này phải hỏi đại ca rồi, nên chú ý thì không chú ý, không nên chú ý thì lại bận rộn không thôi.”

Cổ lão tam Cổ Chí Thành lấy ra ba cái lọ sứ, đẩy đến trước mặt phụ thân:

“Phụ thân, đây là ba loại thuốc mà con nhờ người mua được từ trong tay Điền gia, phụ thân có thể xem thử. Tuy rằng thuốc không đáng để vào mắt, nhưng tốt nhất vẫn nên tìm ra người điều chế thuốc sau lưng Điền gia.”

"Đúng, lão tam nói có lý." Có vị trưởng lão phụ họa.

Cổ gia chủ mở bình sứ ra kiểm tra từng cái một, ban đầu chỉ là tức giận vì danh tiếng đan dược của Cổ gia bị ảnh hưởng, hiện tại lại cau mày:

"Mọi người cũng xem thử đi, tạp chất chứa trong thuốc này vậy mà còn ít hơn cả đan dược mà Cổ gia chúng ta luyện chế, khó trách lại được tu sĩ cấp thấp ưa chuộng như vậy. Ta thấy chuyện này giao cho lão tam đi, điều tra xem Điền gia tìm được luyện dược sư từ đâu."

Các vị trưởng lão khác cũng gật đầu, tạp chất chứa trong thuốc này quả thực rất ít, nếu như là dùng phương pháp đặc biệt nào đó, vậy thì rất có thể sẽ có ích rất lớn đối với đan thuật của Cổ gia.

"Vâng, phụ thân."

Trong lòng Cổ Chí Thành âm thầm đắc ý, đại ca và nhị ca càng đấu đá kịch liệt thì đối với ông ta càng có lợi.

Dù sao lệnh bài cũng không rơi vào tay tam phòng bọn họ, vậy thì chi bằng tranh thủ kiếm càng nhiều chỗ tốt càng tốt.

Về sau Cổ Nghiêm thật sự ngóc đầu lên, cũng không thể không quan tâm đến tam phòng bọn họ.

Cổ Chí Khiếu cũng không tranh giành, sau khi họp xong trở về đại phòng, lúc này mới lộ ra nụ cười với nhi tử:

"Ông nội con và các vị trưởng lão coi trọng chuyện này quá rồi, Nghiêm Nhi, con đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, tập trung tu luyện mới là quan trọng, tài nguyên tu luyện cần thiết, cha sẽ nghĩ cách cho con, những thứ Viễn Dương trấn chúng ta không có, cha và ông nội con sẽ giúp con tìm từ nơi khác.

Bọn họ, chỉ nhìn thấy chút lợi ích nhỏ nhoi, cũng không nghĩ xem, đợi đến khi con vào được Trường Sinh Môn, muốn loại đan thuật nào mà không có được."

Cổ Nghiêm cũng đắc ý cười: "Cha dạy phải, hài nhi cũng nghĩ như vậy, hài nhi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cha mẹ và ông nội."

"Đúng rồi, lần này còn có một chuyện, Điền gia ngoài việc đưa ra ba loại thuốc này, còn có không ít linh phù sơ cấp, phẩm chất so với Lư gia còn tốt hơn không ít. Điền gia này, chắc là muốn đối đầu với hai nhà chúng ta."

Cổ Nghiêm khinh thường cười: "Điền gia nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu."

Có hắn ta ở đây, Điền gia đừng hòng ngóc đầu lên được, càng đừng nói đến Điền Phi Dương trước kia từng sánh ngang với hắn ta, về sau nhất định chỉ có thể ngước nhìn hắn ta mà thôi.