Xuyên Việt Chi Nhất Phẩm Tiên Phu

Chương 11: Nghĩ cách kiếm tiền

Hai khắc sau, Lư gia chủ lại một lần nữa xuất hiện, nhưng lửa giận trên mặt đã giảm đi rất nhiều, chỉ là lúc quay đầu nhìn căn nhà phía sau, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kị.

Nếu thật sự để Cổ gia mượn cơ hội này mà vươn lên, cho dù Lư gia có trèo lên thuyền của Cổ gia, cũng chỉ có thể trở thành kẻ phụ thuộc. Nhưng hiện tại, không còn con đường nào khác để đi.

Lư gia chủ vừa mới rời đi, Cổ Nghiêm - cháu ngoại của ông ta từ trong phòng đi ra, đứng trước mặt Cổ gia chủ.

Cổ gia chủ hài lòng nhìn đứa cháu trai này, trong số đám cháu trai, tư chất của Cổ Nghiêm là tốt nhất. Không chỉ có Song linh căn, hơn nữa linh căn chính còn rất mạnh, linh căn phụ yếu hơn một chút, trong số những người có Song linh căn cũng được xem là tư chất thượng thừa. Cho nên, sau khi biết được tư chất của Cổ Nghiêm, Cổ gia chủ vẫn luôn âm thầm lên kế hoạch cho đứa cháu trai này.

"Đa tạ gia gia tính toán vì Nghiêm nhi." Cổ Nghiêm cung kính nói.

"Nghiêm nhi, nửa năm sau mới vào được Trường Tiên Môn chỉ là bước đầu tiên. Tương lai của Cổ gia, có thể bước ra khỏi Viễn Dương trấn hay không, đều phải dựa vào con. Còn chuyện của con và Mẫn Châu, ta thấy tạm thời gác lại đã. Chờ sau khi con ở Trường Tiên Môn xuất nhân đầu địa, còn sợ không cưới được mỹ nhân tuyệt sắc sao? Viễn Dương trấn này, nói cho cùng vẫn là quá nhỏ bé." Cổ gia chủ thấm thía nói.

Tuy rằng trong lòng có chút không nỡ, nhưng Cổ Nghiêm cũng biết cái gì mới là quan trọng nhất đối với hắn ta. Gia gia nói không sai, chờ sau khi hắn ta xuất nhân đầu địa, còn sợ thiếu thê thϊếp sao?

Nếu biểu muội không thể Trúc Cơ, có lẽ chỉ trong nháy mắt sẽ biến thành xương khô. Cho dù có thể may mắn Trúc Cơ, lúc đó tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đứng bên cạnh hắn ta cũng không xứng.



Cổ Dao không hề biết chuyện đã xảy ra vào ban đêm. Nơi bọn họ ở tuy nhỏ, nhưng thứ gì cũng có, thậm chí trong phòng bếp còn có linh mễ, thịt yêu thú và linh rau đã được chuẩn bị sẵn, so với đãi ngộ của cậu ở Cổ gia còn tốt hơn. Trong lòng cậu không khỏi cảm thán, kẻ ăn chơi trác táng trong mắt người ngoài Điền Phi Dung này cũng rất biết cách làm người.

Sau khi ăn sáng xong, Trì Trường Dạ chủ động dọn dẹp bát đũa. Lúc Cổ Dao nấu cơm, hắn muốn giúp đỡ, nhưng lại càng giúp càng loạn. Nhìn là biết là công tử bột, chưa từng phải tự mình làm loại việc này. Trì Trường Dạ cũng chỉ có thể tìm cách khác để bù đắp.

Thấy thời gian cũng hòm hòm, Cổ Dao nói: "Chúng ta đi, đến phiên chợ xem thử." Nói xong, cậu lại do dự nói: "Nếu huynh có thứ gì muốn mua... thì cứ lượng sức mà mua."

"Ta tạm thời không có gì muốn mua, Tiểu Dao, đệ không cần lo lắng, ta cũng sẽ nghĩ cách kiếm linh thạch."

Trì Trường Dạ mỉm cười nói, kỳ thật trong lòng đang âm thầm kêu khổ. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều được ăn linh quả, uống linh lộ, chưa bao giờ phải lo lắng đến chuyện linh thạch.

Đan dược, pháp khí đều có người chuẩn bị sẵn cho hắn. Hiện tại rơi vào tình cảnh này, may mà người bên cạnh là Cổ Dao chứ không phải là những bằng hữu trước kia của hắn, tâm lý của hắn mới dễ chịu hơn một chút.

Cho nên, lát nữa phải xem thử có cách nào kiếm linh thạch hay không, không thể để Cổ Dao nuôi hắn được.

Cổ Dao không ôm hy vọng gì nhiều, nhưng cũng không muốn quá mức đả kích Trì Trường Dạ, cho nên nói: "Được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Số tài sản này nếu là người thường có được, có lẽ cả đời cũng không dùng hết. Nhưng bọn họ muốn tăng cường tu vi, tiếp tục tu luyện, thì số tiền này chẳng đáng là bao. Cổ Dao cũng vô cùng đau đầu. Nếu là ở Liên minh Tinh tế, cậu có thể luyện chế dược tề để bán lấy tiền, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cậu cũng biết, loại dược tề mà cậu biết luyện chế không giống với đan dược mà tu sĩ ở thế giới này sử dụng, cậu luyện chế ra, chưa chắc đã có người mua.

Thôi, cứ đi một bước tính một bước, trước tiên giải quyết phiền phức của bản thân là quan trọng nhất. Thật sự không được, thì đến khu rừng bên ngoài trấn hái linh thảo, săn yêu thú bán lấy tiền.

……

Phiên chợ trong trấn vừa sáng sớm đã vô cùng náo nhiệt. Trong vòng ngàn dặm chỉ có một cái trấn nhỏ này, ngoại trừ cửa hàng, tu sĩ ở phụ cận chỉ cần giao một ít phí là có thể bày hàng rong ở khu vực được quy định.

Cổ Dao hứng thú đi dạo, so sánh sự khác biệt giữa vật phẩm của hai thế giới, đặc biệt là linh thảo. Nguyên chủ là một người rất siêng năng, chỉ cần là tài nguyên có thể lợi dụng được ở Cổ gia, cậu đều đã lợi dụng hết.

Cho nên, Tàng Thư Các của Cổ gia là nơi cậu thường xuyên lui tới, những quyển sách có thể xem, cậu cơ bản đều đã xem qua. Ví dụ như sách về phân biệt linh thảo, cậu đều có thể nhận ra được phần lớn, công dụng của linh thảo cũng có thể nói ra một, hai.

Đi được nửa con đường, Cổ Dao phát hiện ra mình đã tiêu hết hơn một ngàn lượng bạc để mua một đống dược thảo, có linh thảo, cũng có loại chưa đạt đến cấp bậc linh thảo.

Đương nhiên, cho dù là linh thảo cũng là loại cấp thấp nhất, vừa mới bước vào ngưỡng cửa. Lúc Cổ Dao hoàn hồn, phát hiện ra Trì Trường Dạ đi bên cạnh, hai tay đều đã đầy ắp đồ, không biết từ lúc nào đã nhận lấy bọc đồ của cậu, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng.

Là một Luyện Dược sư, cậu thích nhất là nghiên cứu các loại thực vật, khoáng thạch có công dụng đặc biệt, vừa rồi không kiềm chế được, đã tiêu hết không ít ngân phiếu. Trước khi ra ngoài, cậu còn tự nhắc nhở bản thân phải tiết kiệm.

Cổ Dao gãi gãi đầu: "Khụ, huynh có muốn mua gì không?"