Sư Muội Âm Mưu Leo Lên Đầu Ta

Chương 3

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp lướt qua khuôn mặt.

Ta ngáp một cái, nhìn về phía phòng cưới trang trọng nhưng lạnh lùng.

Lâm Mộng Dao một đêm không về.

Cũng đúng, trong mắt nàng, ta hiện tại đã là phế nhân nửa ch//ết nửa sống, có trở về hay không chẳng quan trọng.

Chỉ là ta nhịn không được muốn nhìn xem, bọn họ thấy ta bình yên vô sự sẽ lộ ra biểu cảm gì.

Không bao lâu, âm thanh tình tức từ ngoài cửa bay tới.

Khóe miệng ta nhếch lên cười lạnh, lạnh nhạt uống trà.

Lục Trạch và Lâm Mộng Dao đẩy cửa vào, hai người vừa nhìn thấy ta ngồi ở trên ghế, giống như nhìn thấy quỷ, ánh mắt trừng to giống như một đôi chuông đồng, quên mất ôm nhau thân mật.

Bọn họ theo ánh mắt của ta nhìn lại, giống như là điện giật nhanh chóng buông tay ra, luống cuống tay chân bắt đầu giải thích.

Ta cố nén nụ cười, rũ mi mắt không nhìn hai người, sợ nhịn không được cười ra tiếng.

“Sư muội, hôm qua là ngày đại hỉ của chúng ta, ta lại ngủ thϊếp đi....”

Ta ra vẻ tự trách bản thân, lời còn chưa dứt, sắc mặt ta đột nhiên biến đổi, cổ họng nghẹn ngào, một ngụm m//áu tươi giống như sương mù phun ra, ngã thẳng xuống đất.

Hai người vốn đang khẩn trương, khóe miệng một lần nữa nhếch lên độ cong khó coi.

Cùng lúc đó, bên tai ta vang lên thanh âm như ma quỷ của hai người.

“Dọa lão tử nhảy dựng lên, xui xẻo! Chúng ta có muốn tiếp tục ở chỗ này hay không?”

“Nghe lời chàng!”

***

Trong lúc giả bệnh.

Ta làm hỏng mọi thứ.

Nếu bạn cho chó ăn bằng cả trái tim thì bạn nên bù đắp và tự thưởng cho mình dù thế nào đi chăng nữa.

Đồng thời với tư cách đệ tử thiên phú cao nhất trong tông môn, ta xảy ra vấn đề, tông chủ Lâm Thiên sẽ là người đầu tiên ngồi không yên.

Dù sao đầu tư mười mấy năm, bây giờ gặp phải đối mặt nguy cơ ch//ết sớm, vậy quả thực muốn mạng ông ta.

Hơn nữa, nếu không có ta làm “gã chạy việc vặt” chọn chạy khắp nơi, giáo phát này e rằng khó phát triển.

Đối với việc này, Lâm Thiên không tiếc bỏ tiền ra để luyện chế đan dược cho ta.

Một chiêu này, khiến Lục Trạch ghen tị đến nghiến răng.

Bất quá hắn muốn ăn lén lút cũng không thể. Với thân hình thấp bé và trình độ của mình, loại thuốc này có thể gi//ết ch//ết hắn.

Về phần Lâm Mộng Dao, ngoại trừ đi ngang qua sân khấu lừa dối phụ thân của nàng ta, thì nàng ta còn nguyền rủa ta ch//ết sớm siêu sinh sớm, thậm chí động ý niệm muốn tự mình xuống tay.

Ta chỉ có thể mỗi ngày ho một cân m//áu, làm bộ như sắp ch//ết.

Diễn xuất mới vài ngày, Lâm Mộng Dao lại không chịu nổi cô đơn, lại dính lấy Lục Trạch.

Trước kia ta thật sự là mắt như mù, cho rằng Lâm Mộng Dao là ngọc nữ thanh thuần, không nghĩ tới nàng là một da^ʍ nữ.

Một ngày mười mấy lần, khó trách thân thể Lục Trạch càng ngày càng gầy, phải uống thuốc để duy trì sinh lực.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, đoán chừng là muốn cho ta nhận lãnh trách nhiệm, mượn cơ hội diệt trừ ta, cũng lợi dụng thân phận đại sư huynh ta cùng tài nguyên tích góp từng tí một nhiều năm, để tông môn toàn lực bồi dưỡng đứa con của bọn họ.

Họ viết cho ta một vở kịch lớn, ta cũng không thể không đáp lễ.

Vì thế, ta lén trộn lẫn xuân dược vào thuốc bổ của Lục Trạch.

Đồ chơi này trong thời gian ngắn có thể tăng cường chức năng nam nhân, bất quá ăn nhiều dễ nghiện, nếu không xuất hết ra đến khô cạn thì không thể dừng lại.

Mắt thấy ta một tuần không có chuyển biến tốt, Lâm Thiên tự mình dẫn đội xuống núi tìm thuốc.

Mà ngay ngày hôm sau Lâm Mộng Dao đi ra ngoài, Lục Trạch cũng không nhàn rỗi.

Nhìn những nam nữ nhân xuất hiện trên trong đá lưu ảnh, ta càng suy nghĩ sâu hơn.