Trước khi xuyên không, cô từng nghe chị dâu trêu ghẹo mấy lần, nói rằng trong bẹn đùi của anh trai cô có một nốt ruồi, nốt ruồi đó còn có màu đỏ, trông rất sỗ sàng.
Anh trai của cô hiền lành, rất ân ái với chị dâu, mỗi lần bị trêu ghẹo chỉ cười cho qua.
Trước kia, cô chỉ nghe chuyện này như trò cười, không ngờ bây giờ tin tức này lại trở thành bằng chứng thép để chứng minh thân phận của mình.
Người bình thường nhất định sẽ không biết chuyện này, chỉ có người thân mới biết được.
Nụ cười xán lạn hiện lên trên gương mặt nhem nhuốc của Kiều Ấu: “Lần này cháu đã chịu tin chưa, cháu trai?”
Kiều Thần chậm rãi xoay người, mái tóc màu tím của thiếu niên kiêu ngạo đến nỗi khiến người ta không thể ngó lơ. Cậu ấy đánh giá Kiều Ấu bằng ánh mắt không thể tin nổi. Nhìn từ trên xuống dưới mấy giây, cậu ấy chợt cười khẩy: “Tôi bảo cô em trà xanh này, cậu cũng có chút thủ đoạn đấy nhỉ.”
Kiều Ấu không rõ “cô em trà xanh” có nghĩa là gì nhưng cũng biết đại khái không phải là xưng hô tốt đẹp gì cho cam. Nhưng lúc này rõ ràng không phải là thời điểm sửa lại xưng hô, cô ngơ ngác hỏi lại: “Sao vậy?”
Kiều Thần suýt sáo, nói bằng giọng điệu thờ ơ: “Cậu biết rõ tôi không thể nào biết được trên đùi của ông nội tôi có nốt ruồi hay không, cho nên cố ý tung tin này để lừa dối cho qua chuyện. Tiếc rằng ông đây không trúng bẫy đâu nhé.”
Kiều Ấu sửng sốt trong chốc lát, tiến lên trước vài bước, gặng hỏi: “Sao cháu lại không biết chuyện này?”
Kiều Thần hỏi lại: “Sao tôi lại biết được chuyện này?”
Cậu ấy là cháu trai của ông nội, làm gì có chuyện trực tiếp lột quần ông nội để xem đùi ông nội có nốt ruồi màu đỏ hay không. Hơn nữa người lớn trong nhà sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt một đứa cháu như cậu ấy.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì đáng khoe khoang. Ông nội của cậu ấy là ai? Đó là nhân vật có máu mặt! Làm gì có chuyện sẽ bị người ta tùy ý giễu cợt có một nốt ruồi trong bẹn đùi?
Thấy vẻ mặt đương nhiên của Kiều Thần, Kiều Ấu lại lần nữa nhận thức được rằng chỉ trong một lần chớp mắt, mình đã xuyên qua 50 năm sau. Người trước mắt này là người thân duy nhất mà cô gặp được nhưng giữa hai người lại cách hai thế hệ. Có những trò đùa, cô có thể đùa giỡn với anh trai ruột nhưng cậu ấy là cháu trai nên không được.
Không còn cách nào khác, Kiều Ấu đành phải chỉ vào mặt mình, hỏi: “Cháu không cảm thấy trông bà rất giống Kiều Phát Đạt hả?”
Người nhà họ Kiều bọn họ, ngoại hình đều không xấu, nhất là nét mặt đều có phần giống nhau. Chẳng qua gương mặt của anh trai là tuấn tú, còn cô là xinh đẹp.
Nhìn gương mặt nhem nhuốc hoàn toàn không thể thấy rõ tướng mạo của Kiều Ấu, Kiều Thần cười khẩy: “Đủ rồi cô em, đừng càn quấy nữa.”
Kiều Ấu giơ tay lên lau mặt theo phản xạ, không ngờ lại thấy bùn đất dính đầy tay.
Một ngày trước, cô ra ngoài gặp bạn thân theo lời hẹn trước.
Họ hẹn gặp nhau trên một ngọn đồi nhỏ, cô không biết bạn thân hẹn mình đến đó làm gì nhưng giữa các thiếu nữ với nhau thì cũng chỉ trò chuyện về tâm sự của con gái mà thôi. Sau khi cô đến nơi, bạn thân vẫn chưa đến, cô kiên nhẫn đứng chờ trên đồi, ai ngờ khi cô đang đứng trên đồi đưa mắt nhìn ra xa, bỗng nhiên lại bị ai đó đẩy rơi xuống núi.
Cô lập tức ngất xỉu, đến khi tỉnh dậy đã đến thế giới này.
Trên người cô vẫn mặc chiếc áo bông in hoa phối với quần vải đỏ, đây là phong cách thịnh hành nhất thời đại của cô hồi ấy. Cô thắt bím hai bên, trên mặt còn dính đầy bùn đất cùng bụi bặm sau khi ngã xuống ngọn đồi nhỏ, không cần soi gương cũng biết chắc chắn bây giờ cả người cô đầy bẩn thỉu và vô cùng nhếch nhác.
Lúc này, Kiều Thần lại lần nữa cất bước rời đi.
Kiều Ấu đã một ngày một đêm không ăn cơm, đói bụng đến nỗi bụng đánh trống ùng ục. Thấy cháu trai của mình muốn rời đi, cô tiến lên một bước kéo vạt áo của cậu ấy. Đôi mắt mèo sáng ngời của thiếu nữ hiện lên một chút xấu hổ: “Ừm… Bà đói rồi.”
Kiều Thần khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn cô diễn kịch: “Rồi sao nữa?”
Kiều Ấu khẽ mím môi: “Bà đã… Nhịn đói suốt một ngày.” Cô chớp mắt nhìn Kiều Thần, vẻ mặt như đang nói “cháu biết rồi đấy”.
Kiều Thần bội phục. Cho nên cô em trà xanh này ăn vạ từ nãy đến giờ, cuối cùng chỉ vì ăn chực một bữa cơm thôi hả?
Nửa giờ sau, Kiều Ấu và cả đám Kiều Thần xuất hiện trong một nhà hàng được trang hoàng hoa lệ.