Gió lạnh gào thét thổi qua.
Tháng mười một, thủ đô đã bước vào mùa đông giá rét, những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống trên bầu trời.
Năm giờ chiều, khối 11 của trường trung học phổ thông số 1 cuối cùng cũng tan học, các học sinh kề vai sát cánh, nối đuôi nhau bước ra cổng trường.
Trong đám học sinh có một thiếu niên để kiểu tóc HKT nhuộm tím cực kỳ chói mắt. Cậu ấy mặc áo khoác thể thao phong cách, phụ kiện phô trương, vừa đi vừa hô bè gọi bạn, bước đi nhanh như cơn gió, toát lên đầy vẻ kiêu ngạo.
Sau khi đến cổng trường, Kiều Thần đút một tay vào túi quần, chậm rãi thở ra một luồng khói trắng trong không khí, trông như phun vòng khói thuốc lá: “Chậc, mùa đông thật sự đến rồi.”
Cậu ấy vừa cảm khái xong, đàn em của cậu ấy đã vồn vã hỏi: “Anh Kiều, lát nữa tụi mình đi đâu quẩy?”
Kiều Thần tung hứng chìa khóa motor trong tay, nghiêng đầu im lặng suy nghĩ trong chốc lát.
Những chỗ đi chơi được ở gần đây, cậu ấy đã chơi hết rồi, ở vành đai 2 ngược lại là có một nơi thú vị.
Cậu ấy đang định nói tên nơi đó thì một thiếu nữ tóc thắt bím, mặc áo bông in hoa không biết từ nơi nào chui ra bất thình lình nhào lên ôm cậu ấy thật chặt.
“Cháu trai lớn!”
Kiều Thần: ???
Kiều Thần tự nhận mình đã trải qua không ít sóng to gió lớn nhưng bây giờ, bất thình lình bị một thiếu nữ trạc tuổi mình ngang nhiên lợi dụng.
Chẳng những thân thể bị đυ.ng chạm mà ngay cả xưng hô cũng bị đè đầu cưỡi cổ.
Cho nên, cậu ấy cứ thế, chẳng hiểu sao lại biến thành cháu trai lớn của người khác à?
Chậc chậc chậc, mấy đứa con gái thời nay ăn vạ mà chơi lớn vậy sao?
Kiều Thần hùng hổ mắng: “Tiên sư cậu là ai? Cậu có biết ông đây là ai không hả? Không biết mà cũng dám tự tiện ôm ông đây hả?”
Kiều Ấu ngẩng đầu lên từ trong lòng Kiều Thần, vẻ mặt vui sướиɠ vì vừa được gặp lại người thân: “Biết chứ, bà là bà trẻ của cháu, cháu là cháu trai của bà!”
…
Một ngày trước, Kiều Ấu tỉnh giấc trong thế giới này.
Đối với cô mà nói, cô chỉ vừa chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua khoảng chừng 50 năm.
Nếu cha mẹ cô vẫn khỏe mạnh thì giờ đây, họ đã hơn 90 tuổi. Nhưng tiếc nuối là, họ đều không còn trên đời này nữa.
Thời đại đổi thay, cảnh tượng chuyển dời, hơn nữa bất thình lình bị đưa đến một thế giới không có người quen, Kiều Ấu suýt nữa thì trầm cảm.
Bây giờ vất vả lắm mới tìm được người thân cùng họ cùng tổ tiên với mình, mặc dù hai người chênh lệch vai vế, song cô vẫn không thể kiềm chế được, trực tiếp ôm chầm cháu trai của mình.
Kiều Ấu ngẩng đầu lên, cô có rất nhiều điều muốn nói nhưng Kiều Thần không cho cô cơ hội này.
Bởi vì Kiều Thần xù lông ngay tại trận.
Cái gì? Bà trẻ? Bà trẻ của mình?
Dã tâm của con nhỏ trà xanh này lớn quá đấy!
Chưa gì hết đã đòi làm tổ tiên của mình rồi kìa!
Ăn vạ cũng không phải ăn vạ kiểu đấy!
Chẳng lẽ nhỏ này chưa bao giờ nghe uy danh của cậu cả Kiều này sao?