Sở Vân Tễ khó hiểu bước tới, đến gần mới phát hiện cổ chim biển bị vặn gãy, hình như bị động vật nào đó cắn gãy, nhưng không chết ngay lập tức.
Có lẽ là trốn thoát khỏi miệng thú dữ, vết thương không gây tử vong ngay lập tức khiến nó có thể chạy được một đoạn, không được cứu chữa nên đã chết như vậy.
Sở Vân Tễ ngửi ngửi, không có mùi động vật khác, vậy suy đoán của cậu chính xác khoảng tám mươi phần trăm.
Chạy trốn được một khoảng cách xa, cộng thêm việc đã bị ngâm trong nước, mùi hoàn toàn bị che lấp cũng không phải là không thể.
Dù sao có đồ ăn cũng là chuyện tốt.
Sở Vân Tễ nhổ lông chim biển, kể cả những sợi lông tơ nhỏ cũng không bỏ sót.
Lần đầu tiên ăn như vậy, Sở Vân Tễ còn hơi khó ăn, không ăn thì đói, trước sự đe dọa của cái chết, dù sao cũng phải cố gắng bước ra một bước.
Gấu Bắc Cực hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, há to miệng dùng răng nanh cắn vào đùi chim một chút...
Wu?
Không có mùi vị kỳ lạ nào!
Tốt quá!
Gấu Bắc Cực vui vẻ nheo mắt, cái đuôi tròn trịa phía sau khẽ lắc lư, cậu nhai kỹ chút thịt trong miệng rồi nuốt xuống.
Đừng nói là mùi lạ, ngay cả mùi tanh cũng rất nhạt, giống như thịt gà hấp ít muối, thịt không bị khô mà rất mềm, không thua kém gì thịt cá.
Thịt chim biển còn nhiều hơn, hoàn toàn có thể đạt đến mức độ mồm to gặm thịt.
Sở Vân Tễ một miếng ăn hết một cái đùi chim, để xương và lông ra để chung một chỗ, "Gào!" Vừa lắc lắc móng vuốt vừa thích thú nghĩ, nếu có thể thêm vài con nữa thì tốt biết mấy.
"Phành phạch"
"Phành phạch"
Tiếng chim vỗ cánh mạnh mẽ át hẳn tiếng gió tuyết nhỏ.
Sở Vân Tễ đang ngậm cánh chim khó hiểu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy đầy vẻ khó hiểu.
Khi nhìn thấy những con chim biển đang bay về phía mình, cậu đột nhiên trợn mắt.
Những con chim vừa nãy còn ở trên cây, tranh nhau, hoảng sợ vỗ cánh nhảy xuống.
Giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú đáng sợ nào đó, khiến chúng phải bất chấp tiến về phía trước.
...
Dù có gấu Bắc Cực chắn trước mặt, chúng cũng chỉ có thể lao đầu vào mà chạy.
Chim biển bay rất thấp, gần như sượt qua đầu gấu Bắc Cực.
Sở Vân Tễ nheo mắt lại, hạ thấp người né tránh, thân hình nhanh nhẹn, cúi đầu dứt khoát ụp xuống đất, còn không quên cố ý tránh những vũng máu nhỏ trên mặt đất.
"Phành phạch"
Tiếng vỗ cánh xé gió ngày càng xa, lúc này Sở Vân Tễ mới ngồi dậy, lắc mạnh đầu, hít một hơi thật sâu, "Phù--!" một tiếng thổi bay những chiếc lông vũ nhỏ rơi xuống trước mặt.
Sở Vân Tễ giơ móng vuốt lên, nhìn con chim biển đã bị nhổ sạch lông giấu đi, sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Không ảnh hưởng đến việc ăn.
So với thức ăn, hiện tại Sở Vân Tễ càng tò mò hơn, con mãnh thú có thể khiến cho nhiều chim biển hoảng sợ bỏ chạy tán loạn như vậy sẽ là con gì.
Hình như cậu không nghe thấy tiếng gầm rú của động vật, nói cách khác, không hề có cảnh cáo bằng âm thanh, chỉ cần vừa xuất hiện đã khiến lũ chim sợ hãi bỏ chạy, cảm giác chắc là một con vật to lớn không dễ chọc.
Sở Vân Tễ do dự dùng móng vuốt nhấc con chim biển đang ăn dở lên, chuẩn bị đổi chỗ khác ăn tiếp.
Kết quả, khi ngẩng đầu lên cậu bắt gặp một đôi mắt thú quen thuộc.
-- Là con sói trắng cậu vừa gặp cách đây không lâu!
Không phải chứ!
Cậu đã chạy xa như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn chưa chạy ra khỏi phạm vi lãnh địa của sói trắng sao?
Khoảng cách giữa Sở Vân Tễ và sói trắng không tính là quá xa, tuy có sự chênh lệch về độ cao, nhưng với khả năng nhảy của sói trắng, muốn nhảy xuống có lẽ không cần phải giẫm lên thứ gì để lấy đà, nhảy một cái đáp xuống tuyết cũng sẽ không phát ra một chút tiếng động nào.
Ở khoảng cách này, nếu sói trắng muốn tấn công cậu, chắc chắn cậu có chạy cũng không kịp.
Nhưng có vẻ như sói trắng không có ý định nhảy xuống, ánh mắt dừng trên người cậu hồi lâu, rồi lại ngẩng lên nhìn về phía xa, đó là hướng đàn chim biển bay đi.
Gấu Bắc Cực khó hiểu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của sói trắng, khi quay đầu lại lần nữa, đối diện với ánh mắt của sói trắng, không hiểu sao lại đọc ra được một tiếng thở dài.
Sở Vân Tễ: "???"
Mặc dù đối phương không phát ra một chút âm thanh nào, nhưng ý tứ muốn biểu đạt lại vô cùng rõ ràng.
Sở Vân Tễ nghĩ nghĩ, ánh mắt này, đại khái là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép—–
Tôi đuổi xuống nhiều như vậy, một con thôi cậu cũng không bắt được à?
Sở Vân Tễ: "..."
Tôi, mấy con đó, chúng nó...
Sở Vân Tễ từ bỏ giãy giụa.