Xin Nhờ, Gấu Bắc Cực Cool Ngầu Chỉ Muốn Ăn Cơm!

Chương 4

Sở Vân Tễ chạy càng lúc càng thở dốc, trong hầu hết các trường hợp, gấu Bắc Cực sẽ không tăng tốc chạy như vậy, chúng chỉ tăng tốc lao đến cắn vào cổ con mồi khi săn mồi, đó là một quá trình chạy nước rút.

Cậu sắp chạy thành cuộc thi marathon trên tuyết rồi!

Bắt nạt gấu quá à!

Không biết đã chạy bao lâu, Sở Vân Tễ cảm thấy cơ thể đã đến giới hạn.

Gấu Bắc Cực đều là những vận động viên chạy cừ khôi, lại giỏi bơi lội, thực ra sức bền cũng rất tốt, nhưng, mà!

Cơ thể Sở Vân Tễ vốn đã yếu ớt lại còn đói lâu như vậy, vừa mới ăn một con cá, mới chỉ ăn được một ít thịt đã bị đuổi chạy khắp mặt băng, có thể chạy ra khỏi tầm mắt của sói trắng đã là tốt lắm rồi.

Chạy một hồi lâu, Sở Vân Tễ không dám dừng lại ngay lập tức mà từ từ giảm tốc độ, đồng thời không quên quan sát sói trắng phía sau.

Mấy lần ngoái đầu nhìn lại đều không thấy bóng dáng sói trắng đuổi theo, lúc này mới yên tâm.

Có lẽ sói trắng đã tìm được con mồi phù hợp với khẩu vị của nó hơn.

Dù sao gấu Bắc Cực cũng là bá chủ của Bắc Cực, không đến mức bất đắc dĩ, các loài động vật ăn thịt thông thường sẽ không nhắm mục tiêu săn mồi vào gấu Bắc Cực—– cho dù đó chỉ là một chú gấu Bắc Cực nhỏ.

Sở Vân Tễ thở phào nhẹ nhõm, việc chạy nhanh khiến nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao, cậu lại đi thêm vài bước, khi dừng lại thì nằm vật xuống mặt băng, cào tuyết phủ lên người, giúp bản thân hạ nhiệt độ.

Chút thịt cá vừa ăn dường như đã được tiêu hóa nhanh chóng trong lúc vận động, vốn đã không ăn no, lúc này bụng càng thêm trống rỗng.

Sở Vân Tễ cắn một miếng tuyết trắng xóa trên bề mặt, tuyết tan ra cũng coi như bổ sung chút nước.

Sau khi đã lấy lại sức, Sở Vân Tễ bước ra khỏi đống tuyết, dậm dậm móng vuốt ở nơi tuyết nông.

Cả đoạn đường cắm đầu chạy, Sở Vân Tễ vốn đã không có khái niệm về phương hướng, giờ càng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

Bây giờ muốn cậu quay lại tìm tảng đá ẩn náu của mình, e rằng cũng có chút khó khăn.

"Wu..." Sở Vân Tễ đi đến bên lỗ thở* ngửi ngửi, nếu may mắn có thể gặp hải cẩu, thậm chí là cá voi trắng.

*trong ngữ cảnh này ám chỉ những lỗ hổng trên bề mặt băng, cho phép không khí lưu thông giữa nước biển bên dưới và không khí bên trên. Động vật biển có vυ' như hải cẩu và cá voi cần những lỗ thở này để ngoi lên mặt nước thở. Cá cũng có thể sử dụng các lỗ này để lấy oxy.

Chỉ là... Mặc dù hai loài động vật này nằm trong thực đơn của gấu Bắc Cực, nhưng Sở Vân Tễ chưa bao giờ tiếp xúc với thịt của hai loài động vật này, không khỏi có chút do dự.

Nhưng không lâu sau, Sở Vân Tễ biết rằng sự do dự của mình là hơi thừa, điều kiện tiên quyết để cân nhắc có nên ăn một loài động vật nào đó hay không là có thể gặp và bắt được nó hay không.

Sở Vân Tễ ngửi ngửi nửa ngày trời mà chẳng ngửi thấy mùi động vật nào, ngược lại còn bị khí lạnh hút vào khiến mình hắt hơi một cái: "Hắt xì!"

Cậu giơ móng vuốt lên dụi dụi mũi, ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh có rất nhiều lỗ thở, nơi vừa rồi bắt cá đều là khe nứt trên mặt băng, lỗ thở thì không có mấy cái.

Mặt băng ở đây liền mạch chắc chắn, hải cẩu sẽ dùng răng cửa và răng nanh cọ xát để mở rộng lỗ thở, cá dưới biển cũng sẽ chui lên qua lỗ thở.

Lỗ thở bị bão tuyết bao phủ, dù có gạt hết tuyết trên đó đi cũng không lớn lắm.

Điều này đã hạn chế đáng kể phạm vi đánh bắt cá của Sở Vân Tễ.

Hơn nữa, dưới nước chẳng thấy con cá nào.

Sở Vân Tễ vểnh tai lên, bắt đầu suy nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, là cậu chết đói trước, hay là cá chết ngạt dưới nước trước.

Nghĩ đến khả năng xảy ra có khi là cậu chết trước.

Rốt cuộc thì vẫn còn những lỗ thở khác, Sở Vân Tễ hiển nhiên không thể canh chừng hết được.

Theo lý thuyết, thực đơn của gấu Bắc Cực rất đa dạng, đi dạo một vòng quanh Bắc Cực, đâu đâu cũng có thứ để ăn.

Lưng Sở Vân Tễ dựa vào tảng đá, phía trên đỉnh đầu có một tảng đá giống như vách đá nhô ra, bên dưới treo lủng lẳng vài cột băng, là do nước tan ra rồi đóng băng lại.

Cậu bẻ một cột, nhai "rắc rắc".

Đói đến mức ăn cả băng, cậu nhất định là chú gấu Bắc Cực thảm nhất Bắc Cực này.

"Wu..."

Còn có thể đi đâu tìm đồ ăn đây?