Chờ lúc tập trung báo danh kết thúc, giảng viên tuyên bố ngày mai sẽ phải bắt đầu huấn luyện quân sự, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Buổi tối, Kiều Cam Đường nằm trên giường, lăn qua lộn lại hồi lâu lại không ngủ được.
Trong đầu cậu còn in rõ nhất cử nhất động của Cố Triệu Nam vào ban ngày – cậu giống như đang thích hắn… Phải nghĩ cách để hắn cũng thích cậu. Không thể chỉ có một mình cậu ngủ không yên.
…
Sáng sớm ngày thứ hai liền bắt đầu quân huấn, Kiều Cam Đường còn đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị Lục Khải Nguyên đánh thức.
Cậu dựa vào trực giác rửa mặt, mặc quần áo, cuối cùng mãi đến tận lúc đứng trên thao trường tập hợp mới chậm rãi tỉnh táo.
Huấn luyện quân sự tách nam nữ ra để huấn luyện, tất cả mọi người ăn mặc thống nhất đồng phục quân huấn. Bộ đồ Kiều Cam Đường mặc có chút rộng, nhưng thắt lưng được thắt chặt, phác hoạ rõ ràng eo nhỏ chân dài.
Cậu liếc nhìn bốn phía, phát hiện mình vẫn đứng ở phía sau một loạt người, lúc này mới tìm về một điểm tự tin trên người những người cao hơn – mới không phải tại cậu thấp, chỉ tại người đứng bên cạnh cậu đều quá cao!
Một buổi sáng đều dành cho việc huấn luyện bày trận cơ bản, mặt trời nóng bỏng, Kiều Cam Tử đứng trong tư thế quân sự, cảm thấy cả người mình như một con cá mất nước, quần áo đều ướt đẫm, cái trán tinh tế đổ đầy mồ hôi…
Rốt cục, đầu óc có chút không tỉnh táo, mắt cậu tối sầm lại, không khống chế được trực tiếp ngã ra sau - cậu nhớ tới phía sau cậu là Lục Khải Nguyên.
Quả nhiên, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cậu.
“Huấn luyện viên! Có người té xỉu! Em đưa cậu ấy đến phòng y tế!”
Ba người ở ký túc xá của Kiều Cam Đường đều đã xúm lại.
Huấn luyện viên chỉ Lục Khải Nguyên, “Hai người đưa đi là được, đưa tới xong lập tức quay về huấn luyện.”
Lục Khải Nguyên cùng Đào Sóc khoẻ hơn chút, vội vàng đỡ hai bên trái phải Kiều Cam Đường, đưa cậu tới phòng y tế.
…
“Bác sĩ, cậu ấy té xỉu lúc tập huấn, cô nhanh qua xem giúp với ạ!”
Trong phòng y tế, bác sĩ đang băng bó cẩn thận vết thương trên cánh tay cho một nam sinh, nghe vậy xoay người nhìn thấy ba người tiến vào, vội vã để bọn họ đặt người nằm trên giường.
Cô kiểm tra qua rồi động viên bọn họ: “Đừng lo lắng, em ấy là do thể chất quá yếu, lại phơi nắng, say nắng nhẹ, để cô lo là được.”
Hai người Lục Khải Nguyên có chút không yên tâm, nhưng huấn luyện viên đã nói đưa người đến xong phải trở về huấn luyện, bọn họ nhìn mấy lần rồi mới chịu rời đi.
Bác sĩ tìm kiếm một hồi mới phát hiện thuốc giải thử không còn.
Cùng lúc đó lại có một thanh âm lạnh nhạt vang lên, “Bác sĩ, người say nắng tốt nhất là đem quần áo ướt trên người thay đi, rồi dùng khăn lông ướt lau người hạ nhiệt.”
Bác sĩ quay đầu nhìn người con trai đã băng bó vết thương xong mà chưa đi, còn chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh cô - Cố Triệu Nam thân thể như ngọc, ngũ quan đẹp đẽ lạnh nhạt như nước.
“Vừa hay, bạn học Cố, cô muốn đi lấy thuốc, em hỗ trợ vị bạn học này lau mồ hôi, đổi quần áo khô một chút…”
Tác giả có lời muốn nói:
Thay quần áo khà khà khà ~
Cố đại hotboy chuẩn bị bị vả mặt ~